Nhìn cái tên là biết rồi đấy. Chuyên mục "Tôi đỡ lười, tôi review" nay đã trở lại.
Trước khi vào bài hôm nay thì phải nói một điều. Nghề review giờ đúng là vua của mọi nghề. Cứ 1m vuông hỏi thì lòi ra 10 thằng reviewer. Hơn 1 tuần vừa qua, tôi đã chứng kiến hơn chục bài đánh giá. Hay có, dở có. Và bản thân tân binh ngày hôm nay thì cũng có người đánh giá rồi.
Nhưng thế vẫn là chưa đủ. Chuyển sinh thành vị thần yếu nhất có có quá nhiều lỗi cơ bản mà bài viết kia chưa hề nói kĩ. Và tôi sẽ mổ xẻ ra ở đây luôn.
Cái đầu tiên, cái sai dễ thấy nhất của thể loại chuyển sinh này. Đó là nhân vật thích nghi quá nhanh với thân phận mới. Thiên huyền làm quen việc làm thần nhanh như hít thở. Dù chính mồm nói là không hiểu biết nhiều lắm về các khía cạnh của các vị thần, bro lại không hề tỏ ra xa lạ hay lúng túng gì với các quyền năng mới.
Cái chấm hỏi nhất phải kể đến lúc Thiên huyền dùng chiêu chưởng gì đấy giết hơn trăm người. Sau khi làm xong thì cái đọng lại duy nhất trong anh ta là à, sao mình yếu thế nhỉ? Kể cả tác có cho quá khứ của nhân vật này từng làm bao việc bẩn thỉu đi chăng nữa thì đây vẫn là hạt sạn to đùng và khó nuốt cực kì.
Tâm lí nhân vật chính đã như con tắc kè rồi thì những nhân vật còn lại cũng chẳng thể nào mong chờ nhiều hơn. Người mà Thiên Huyền hạ phàm xuống cứu từ những chương đầu, người mà tôi đã quên tên, đầu óc cũng ảo. Phải nói là ảo. Cô từ việc tuyệt vọng sắp chết thành hạnh phúc khi thần đáp lời, rồi lại tỏ thái độ hỗn xước với thần, rồi khen thần đẹp trai, rồi ngại vì thần vô tình chạm vào phần nhạy cảm :) Tất cả diễn biến diễn ra trong vòng 1 chương 2k từ. Tác có bao giờ tự đặt mình vào nhân vật bao giờ chưa?
Nhìn thái độ của con dân đối với thần vậy, hẳn các bạn cũng tự hỏi 1 điều. Sao thần ở đây lạ nhể? Yên tâm, tôi cũng thấy thế. Thần trong bộ này cứ như idol lâu lâu mới hạ phàm xuống. Uy nghiêm cũng chưa đến và gần người cũng không xong.
Hay thần ở đây chính là người thật? Còn bọn dưới kia là lũ tinh tinh. Bởi vì đọc truyện càng lâu, tôi càng cảm thấy iq của nhân vật trong bộ này có vấn đề. Có mỗi việc không giết người, thu thập thông tin thôi mà khen lên giời lên đất. Đoạn nhân vật nữ ở dưới hạ giới đập thằng đội trưởng gần chết mà không ai can ngăn gì cũng đáng thắc mắc vô cùng.
Chém vấn đề cốt truyện đủ rồi, về lại văn phong đi. Ắt hẳn là phải có điểm sáng gì chứ. Không :). Là số 0 tròn trĩnh ấy.
Văn phong bộ này mid, nếu không muốn chém sâu hơn. Mỗi chương của bộ này có 2k từ mà tôi đọc mệt cực kì. Khai thác nội tâm nhân vật không đủ. Từ ít nên đa số là để thúc đẩy cho các sự kiện diễn ra.
Show dont tell cũng là khái niệm lạ đối với tác giả. Khi mà cảm xúc cứ được huỵch toẹt hết ra. Cô này cảm thấy sợ, thấy thích, thấy cung kính này kia. Đỉnh điểm là đoạn tả ông vua. Nhỏ nhưng lại là hạt sạn mắc vào cổ họng mình từ qua đến giờ.
"Để có thể ngồi vững ngôi vị từ năm mười lăm tuổi thì bản tính của ông ta cũng không đơn giản, người này có thể cực kỳ hung ác hoặc cũng có thể là cực kỳ cơ trí."
Thừa thãi, quá thừa thãi. Cứ như kiểu có thằng đang dí mặt mình vào màn hình xong thì thầm là này, nhân vật này quan trọng lắm, đừng có quên.
Chán. Nói chung là chán. Với cốt truyện mì ăn liền, xong lại còn văn phong kiểu này, ai khen thì khen chứ tôi thua.
"Chuyển sinh thành vị thần yếu nhất" thực sự yếu.
5 Bình luận
Cơ mà ông bạn này có vẻ chỉ nhắm vào mặt tối để khai thác. Thể loại sảng văn, viết chỉ để thoả mãn thì nó ko thể nào đáp ứng được người có tiêu chuẩn cao được. Đặc biệt là những người thích đem những tiêu chuẩn kép từ thực tế vào trong truyện.
Tại sao ko căn ngăn cô bé? Ngoài đời bác thấy người cầm dao đâm nhau, bác dám vào can ko? Trong khi tên đội trưởng tự bước lên cách đoàn, muốn solo thể hiện bản lĩnh. Thuộc hạ tự tiện bắn bắn tên giết cả hai, có khi phạm tội giết tướng. Trong truyện thì đơn giản hoá hơn một chút, bác muốn tôi miêu tả từng chi tiết nhỏ nhặt như đi vệ sinh tắm rửa nữa à.
Cô bé thay đổi thái độ liên tục? Bác tự tưởng tượng bản thân sắp chết trong tuyệt vọng đi, tự nhiên được cứu có mừng phát khóc ko? Lại còn được idol cứu thì hạnh phúc v.
Bác nói thần trong truyện giống idol, đúng là vậy. Truyện tôi thiết lập, thần cũng từ nhân loại đi lên, ngưỡng mộ là điều bình thường, như fan đú idol.
Còn về ông vua, bác chưa từng nghĩ đến cha truyền con nối à?Sẽ có trường hợp vô năng chứ?
Còn vấn đề sức mạnh của thần, tại sao ko lúng túng? Đơn giản, nghĩ theo hướng main đang hưởng thụ cảm giác xuyên không (tôi mà được xuyên ko, t cũng vui phát điên), và hãy tưởng tượng main giống như đang nhập vai vào trò chơi ấy, sức mạnh có sẵn chỉ việc dùng thôi.
Tại sao thích ứng nhanh với nhân vật? Cốt truyện sắp diễn ra theo bản gốc rồi, sắp bị chết đến nơi rồi, còn ở đấy lúng túng?
Bác hoàn toàn chỉ nhằm vào lỗi logic đời thực để khai thác, ko có một chút ý nghĩa nào cả.
Và đặc biệt là t ko hề thích câu cuối của bác "ai khen thì khen chứ tôi thua", bác đang tỏ ra bản thân là chuyên gia hay gì? Là cái ngưỡng của những người đọc truyện à. Bác nói vậy đồng nghĩa với việc bác đang nói những đọc giả của tôi ko biết đánh giá truyện như bác?
Truyện tôi có thể ko đạt yêu cầu của bác, nhưng xin đừng làm ảnh hưởng tới người khác đọc. Nhiều người đọc chỉ để thoả mãn tâm trí, ko cầu kì như bác. Với tư cách là tác giả, tôi đứng về phía đọc giả ủng hộ mình, và tôi rất ko hài lòng với người lấy đọc giả của tôi để làm bàn đạp để thể hiện sự tài giỏi.
Dù bác hơn người thì cũng đừng áp đặt suy nghĩ cho người khác. "Ai khen thì khen" là ý gì? Trong khi vừa chê xong? Chẳng khác nào bác đang chê đọc giả của tôi?
câu hỏi đầu tiên: truyện là truyện. Đừng mang cái tiêu chuẩn kép từ thực tế vào trong truyện. Ngoài đời thấy người cầm dao? Rõ ràng tác viết đây là một đạo quân được huấn luyện đàng hoàng, giết người không ghê tay. Thì cản một đứa man di với cái đao sao có thể làm khó được họ? Cản thì có hàng tá cách để cản. Hai đứa đánh nhau ngay trước mặt. Đã vậy cô bé còn đang ko cầm đao và ngồi đè lên tên đội trưởng. Mục tiêu có phải đang di chuyển với siêu tốc độ đâu mà bắn trượt?
câu 2: tất nhiên, mừng thì có mừng. Nhưng sau đấy ai lại bất lễ với thần như thế? Hơn nữa, có ai đang đau khổ vì cái chết của gia đình hay đang mừng vì được cứu lại tự dưng quay ngoắt sang khen người ta đẹp trai ko? Gia đình chết vài phút trước xong lại đỏ mặt vì người khác vô tình chạm phải điểm nhạy cảm à? Không phải tự dưng t bảo tác thử đặt bản thân vào nhân vật đâu.
Câu 3: :) Cần gì phải giải thích. Tác giới thiệu nhân vật tốt, thể hiện nhân vật qua hành động và lời thoại là tự ắt người đọc sẽ hiểu như nào. Muốn tả một vị vua thì cho gã ta ngồi lên ngai vàng. Nhìn cách xử lí việc nước và bày mưu đồ chính trị là biết vua ngu hay vua giỏi. Chứ chả ai lại nói toẹt ra vậy?
Câu 4: Thế giờ mấy quyền năng như vậy cứ ấn một nút như trong game là xong à? Cứ thế nó diễn ra à? Tiện vậy. Không một cản trở, không một cảm giác xa lạ hay đặc biệt gì luôn. Và hưởng thụ ư? Bạn cứ câu trước dẫm câu sau thế này, mình cũng chịu. Cốt truyện ép chết đến nơi rồi mà vẫn có thời gian hưởng thụ à.
Cuối cùng thì là vụ thần. Ngưỡng mộ và tôn kính là 2 thứ hoàn toàn khác nhau, cũng như idol và thần vậy. Đừng nhầm lẫn giữa 2 khái niệm. Thần của bạn là từ con người đi lên đúng không? Trước khi trở thành thần thì họ chắc chắn đã phải vật lộn với tư cách con người nhiều rồi. Mưu đồ, quỷ kế gì thì cũng đã kinh qua hết rồi. Thế mà giờ như lũ trẻ con tính kế vậy. Mấy cái nó đơn giản đến độ người trần mắt thịt cũng nhìn ra chứ chả cần quyền năng gì cao siêu.
Thể loại sảng văn, nếu viết có logic thì t sẽ chẳng bao giờ đụng vào. Nếu bạn thích truyện của mình chỉ ở tầm đấy, chỉ tiếp cận với những độc giả dễ tính thì ok. Nhưng đã mang lên đăng kí banner tức là sẵn sàng nhận góp ý từ nhiều loại khán giả. Bạn nói t chê độc giả của bạn? t chê thật mà. Nhờ có sự dễ tính của họ nên bạn mới qua được được vòng đăng kí đấy.
T đang tỏ mình là chuyên gia? Có bạn đang khóc ở đây thì hơn.