Hãy nhớ cho, mình viết bài review này là vì mình muốn viết nó chứ không phải vì miếng cơm manh áo (thề).
Đây sẽ là… ừm… điều mà mình muốn gửi đến bạn tác Capoeira2000 sau khi đọc khoản 30k từ trong tác phẩm Cục Bảo An Siêu Nhiên của bạn. Dù hôm trước đã nói là sẽ cố nhai cho bằng hết hơn 30k từ còn lại, nhưng thôi. Cơn lười và cái mood tuột không phanh đã khiến mình dừng lại.
Thông thường mình sẽ đánh giá theo thứ tự: Văn phong—>Cốt truyện—>Nhân vật. Và cuối cùng sẽ đánh giá tổng thể thông qua độ thoải mái khi đọc. Nhưng trong 30k từ ngắn ngủi thì mình không chắc là bản thân sẽ nhận định chính xác được phần cốt truyện và nhân vật. Với lại, cái lối viết của bạn tác phải nói là khá hoang giả, nên mình nghĩ bản thân cũng nên phá khỏi khuôn khổ một chút.
Chọn Cục Bảo An Siêu Nhiên rồi nhìn vào cái ảnh bìa, mình đã mong chờ một bộ truyện u tối, máu me về những truyền thuyết ma quỷ ở Việt Nam, hay ít nhất là một bộ shounen hiện đại theo kiểu JJK hay CSM. Nằm trên giường, cầm điện thoại với tâm trạng khá vui không vì lý do gì cả, mình đọc chap 1 của Cục Bảo An Siêu Nhiên trong tận 30 phút đồng hồ. Không phải vì nó hay mà là vì mình đã xác định: “chà, có khá nhiều thứ để nói đây”.
Cục Bảo An Siêu Nhiên thật sự là một tác phẩm rất hoang dã và bí ẩn.
Lạm dụng câu đặc biệt, câu ngắn.
Thay vì phải đọc những câu dài thòng bị ngăn cách bởi hằng hà dấu phẩy, mình lại được đọc những câu cụt lủn ghép lại với nhau nhưng lại cho về công dụng tương tự: tạo sự vụn vặt, khó chịu, thậm chí còn bonus thêm quả khó hiểu và vô nghĩa nữa. Lắm đoạn chỉ có một câu, lắm đoạn nhiều câu nhưng thật sự cũng chỉ có 1 câu. Bạn đã thành công sử dụng câu ngắn nhưng lại làm người đọc cảm thấy lê thê dài dòng. Ôi trời, mình thật sự không nghĩ có thể làm thế này cho tới khi đọc Cục Bảo An Siêu Nhiên.
Chia đoạn không hợp lý.
Và về đoạn, mình thật sự khá khó hiểu với cách chia đoạn của bạn. Nhiều đoạn thật sự không có ý nghĩa rõ ràng nào cả. Nhiều đoạn thì đỡ hơn, sẽ có ý nghĩa nếu như… được ghép đôi với 1 hoặc ghép chùm với những đoạn khác. Các đoạn đó nếu may mắn thì có thể được đứng cạnh nhau. Còn nếu xui, thì sẽ bị chia cách bởi vì đang có 1, 2, 3,... đoạn khác nằm ở giữa. Còn những đoạn đã đủ ý rồi? Sẽ có 1 song trùng của chúng nằm ở dưới, sẵn sàng nhắc lại cho độc giả thứ họ vừa tiêu thụ cách đó không lâu. Mình sẽ đặt tên trải nghiệm đọc 1 chương của Cục Bảo An Siêu Nhiên là “nấc cụt”, tên sao thì cảm giác nó vậy.
Vấn đề chủ yếu có lẽ nằm ở sự non nớt của bạn tác. Từ vốn từ vựng cho đến cách đặt và sắp xếp câu. Đọc Cục Bảo An Siêu Nhiên, mình có cảm giác như đang đọc một bộ truyện nước ngoài được con AI thời 2020 dịch 100% ấy. Mình không có ý nói bạn dùng AI viết truyện, mình muốn nói kỹ năng viết của bạn thật sự cần cải thiện rất nhiều.Tường thuật khó hiểu, thoại sượng, và nhiều câu mình không nghĩ là sẽ thấy nó trong cả văn nói và văn viết:
Tối rồi mà lại đúng thời điểm này!
Nếu ai đó đưa cho cậu một con dao và bảo đi ám sát một vị công chúa nào đó, có lẽ cậu sẽ do dự. Thậm chí cự tuyệt – nếu cô ta thật sự là người vô tội.
“Mãi mới đến… Nguyễn Việt Phong, may cho cậu đến gần giờ đỉnh rồi đấy, nhanh thôi, nghe tôi bảo mà đừng có hỏi nhiều vào như thường lệ.”
Nói sao nhỉ, bạn cố gắng sử dụng nhiều biện pháp tu từ, cố gắng show, cố gắng tạo một cái vibe thật nghiêm túc, deep dark cho tác phẩm. Nhưng vì không khéo léo, vụng về nên bị phản tác dụng. Người đọc chỉ cảm thấy bạn đang cố nhồi nhét cái chất ngầu, cố làm cho nó wow trong khi họ đang buồn ngủ và giật giật khóe miệng vì vừa đọc một thứ rời rạc, sượng trân, không được chăm chút. Văn phong của bạn trong Cục Bảo An Siêu Nhiên từ đó cũng trở nên rườm rà, vụn vặt, khó hiểu, thiếu tính logic, và nguy hiểm nhất là vô nhân tính.
Tóm lại là sau khi dừng mắt và đi xuống lầu uống nước, mình chỉ còn đọng lại được sự hỗn loạn, khó chịu, vụng về. Tác phẩm từ đó cũng trở nên khó hiểu với mình, nói cách khác là bí ẩn.
Vậy còn hoang dã là gì? Đó là cách mà bạn viết ra đứa con của mình. Tác phẩm Cục Bảo An Siêu Nhiên của bạn rất rõ cái chất “nghĩ đến đâu viết đến đó”, không bản thảo, không dàn ý.
Ngay từ đầu, mình đã rất khó chịu với nhịp truyện. Nhanh, nhanh lắm luôn ấy. Mình không kịp hiểu được quan điểm, tính cách của nhân vật. Họ chưa có 1 nền tảng tâm lý lẫn động cơ rõ ràng. Họ chỉ đơn giản làm vậy vì bạn kể vậy. Phải, bạn tell, nói huỵch toẹt tất cả ra mà chẳng show chút nào. Cái setup của bạn rất mơ hồ, không có trọng lượng. Không có sự đồng cảm, không có sự sâu sắc, tất cả đều gượng ép và rất chấm hỏi vì cái char build không rõ ràng.
Phong cứu Lan vì cái gì? Vì lương tâm, vì lòng trắc ẩn? Không, bạn chưa cho mình thấy được cái đó, tình tiết Phong Liều mình cứu Lan thật sự là gượng ép và nhàm chán. Hai nhân vật chưa có gì liên quan với nhau trước đó, không có sự thúc đẩy mà đã bấu víu và tin tưởng vào nhau là gượng ép và vô cùng nhàm chán. Bạn kể, kể với tốc độ phi mã. Bạn liên tục rút ra kết luận. Cái này vì cái này, phải rồi, cái kia vì cái kia mà không có bất kỳ điểm tựa nào cho người đọc họ tin và đồng cảm. Gượng ép và vô cùng nhàm chán. Cringe, nó không những không wow, không sụt sịt mà còn cringe.
Sau đấy câu chuyện không còn chỉ nhanh phi mã nữa mà còn lộn xộn. Không phải lộn xộn theo kiểu tình tiết này chồng lên tình tiết kia, mà là kiểu triển khai thiếu định hướng, vì cái lối viết hoang dã (không dàn ý, nghĩ đến đâu viết đến đó). Thông tin bị dàn trải, phân bổ không đồng đều, thiếu khéo léo. Các tình tiết phải nói là nhiều khi lạc quẻ, thiếu liên kết, làm hỏng bầu không khí đọc. Chương 3 là cái chương mà theo mình là info dumb nhất khi mà lúc đọc nó mình thấy rõ ràng sự cụt hứng, lạc quẻ và lê thê.
Tóm lại, mình thật sự nghĩ là bạn tác nên đọc thêm những tác phẩm văn học kinh điển để trau dồi và nâng cao kỹ năng. Hãy đọc thêm những tips and tricks, ở Hako, trên internet,... Hãy có cho mình 1 cái dàn ý trước khi viết, có 1 cái bản thảo và đưa nó cho 1 beta reader chất lượng trước khi cho ra sản phẩm sau cùng. Cũng như chính bản thân bạn hãy đọc lại tác phẩm của mình, để ý những gì mình viết. Vì bạn chính là tác giả.
Lời Cuối
Mình mong là mọi người sẽ đọc bài review này với thái độ thoải mái nhất có thể. Mình có trình độ kém, tuổi đời còn thấp, chỉ có thể đưa ra những gì thấy được trước mắt. Mình viết bài này với tâm trạng rất bình thường, không cay cú, không có ý định công kích ai. Mọi sự khó chịu mọi người cảm thấy khi đọc có thể do năng lực yếu kém của mình trong cách chọn và dùng từ, rất xin lỗi.
Mong rằng thứ này sẽ ít nhiều giúp bạn tác nhận ra những sai sót của bản thân và cải thiện đứa con của mình.
Vậy nhé
17 Bình luận
À mà bạn lớn tuổi hơn nên chắc mình nên xưng là em nhỉ?
nghe nó có "thượng đẳng" quá hong nhỉ? Hi vọng là không.Dù sao thì mị nghĩ bạn tác nên đọc kĩ cả bài review này nữa đấy nếu bạn có còn quay lại trang này, khi nó chỉ ra những lỗi văn phong và đặc biệt là cái lỗi về phép tu từ mà mị không nhắc trong bài của mị để tránh bài của mị bị dàn trải quá. Đây là bài viết của một bạn đọc chất lượng đó nha.