Bầu Trời Hai Mặt… Ah… Bầu Trời Hai Mặt moment.
Đây là cái câu mà tôi đã nói xuyên suốt từ lúc đọc chương 1 cho đến chương 16 của bộ này. Vì sao ư? Đương nhiên là do tôi chẳng biết dùng từ gì để miêu tả cảm xúc của mình khi đọc hết vol 1 cả.
Ai xì, chết tiệt. Tôi không biết tại sao hôm ấy mình lại vớ phải bộ này để stream đọc truyện trong kì vote với mấy thằng bạn làm gì nữa? Đáng lẽ hôm ấy tôi phải đi cày game để làm cho xong set đồ cực chất cho con vợ yêu Zani mới phải (dù bây giờ cũng đã xong rồi), thay vì tự rước phiền vào người rồi mới có cái bài review này đây.
À thôi, dài dòng đủ rồi. Vào vấn đề chính luôn đi nhỉ?
Vẫn như mọi khi thì tôi sẽ dựa vào ba tiêu chí thiết yếu là giọng văn, cốt truyện và nhân vật để đánh giá một bộ truyện nhé. Tôi sẽ cố giữ ý kiến khách quan hết mức có thể nên mong tác giả và các bạn độc giả hãy tận hưởng bài review này dưới tâm thế thoải mái, tham khảo.
1/ Giọng Văn – Văn Phong – Kĩ Thuật Viết.
Tôi phải thừa nhận một điều rằng, bất cứ ai đọc được cái văn của bạn tác giả này chắc phải thuộc hàng dễ như phò vậy. Văn phong lủng củng, dùng từ sai ngữ cảnh, spam nhiều dấu phẩy làm mạch đọc bị ngắt liên tục, vân vân…
Một câu bạn tác giả viết còn dính phải tùm lum lỗi thì không thể nào trông mong ở kết nối câu và đoạn được. Thật vậy, đa số các câu văn của bạn tác giả viết ra đều chứa quá nhiều thông tin, dẫn đến việc nó bị thừa rất nhiều làm cảm giác đọc rất khó chịu. Các đoạn văn cũng thế. Bạn tác giả không biết cách chia đoạn, nên mỗi đọc qua mỗi đoạn văn sẽ dễ nhận ra tình trạng bị trật nhịp đọc.
À, có một cái này khá kì lạ là bạn tác giả này rất thích viết kiểu phóng đại lên. Tôi chẳng hiểu vì lý do gì mà bạn lại không thể tả một cách bình thường được mà cứ phải dùng phép so sánh để làm các hành động của nhân vật tranh ảnh hoa lá cành lên? Lúc đầu tôi vắt óc để nghĩ xem dụng ý của bạn là gì, và à tôi nghĩ là bạn đang muốn làm nổi bật các nhân vật chính lên. Nhưng mà ờ, đúng là nó có tác dụng thật nhưng lại theo chiều hướng xấu. Tôi thấy cách này cringe vãi ạ.
Lời thoại của các nhân vật cũng sượng trân và vô thưởng vô phạt. Ví dụ như đoạn hội thoại này:
“Chào buổi sáng, Whieblod!” Stratos lên tiếng trước, giọng trầm ấm vang lên như một bản nhạc giữa bình minh.
“Chào buổi sáng!” Lunamaria đáp, đôi môi khẽ cong thành một nụ cười dịu dàng. “Cảm ơn vì đã rủ ta đi chơi.”
“Không hẳn là rủ. Dù sao, đi chơi cùng nhau cũng là cách hay để thăm dò kẻ thù." Anh nhếch môi, nhằm tỏ rõ ý trêu chọc cô.
“Ngươi vẫn luôn có cách làm mọi thứ thú vị hơn nhỉ, Stratos?"
Lời thoại trong đoạn này khá thừa thải và lạm dụng quá nhiều Emo Tag. Chưa nói đến mối quan hệ của hai nhân vật và bối cảnh của chương thì đoạn hội thoại này có thể cắt giảm đi một nửa và chèn xen kẽ miêu tả vào sẽ hay hơn nhiều. Viết hội thoại thế này nó rất là sượng và mang tính kịch. Trong truyện của bạn cũng không có hướng theo lối viết chính kịch nên khó mà bào chữa được.
Mà không chỉ có đoạn thoại này, gần như đa số các đoạn hội thoại trong truyện đều như này. Đây là một điểm trừ rất lớn vì thoại bộ này đã bị lấn át bởi những đoạn văn dài ngoằng (tôi sẽ nói phần này sau) mà thoại lại còn nhạt nhòa và sượng trân nữa. Nó sẽ khiến độc giả chán ngán đến mức có thể bỏ truyện ngay từ chương đầu chứ nói gì đến việc ngồi đọc hết 16 chương vol 1.
Cắt cảnh trong truyện này cũng không tốt. Bạn đổi POV liên tục mà không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. Lúc tôi đọc là phải đọc thật chậm để xem bạn đổi POV lúc nào để có thể theo dõi tình tiết của truyện. Cảm giác của tôi khi đọc cái truyện này giống như đang chơi tàu lượn siêu tốc và xem bọn Dkonkac đánh fan vậy.
À, tác giả cũng không hề biết cách sử dụng show don’t tell. Hầu như trong 16 chương truyện bạn ấy chỉ dùng tell don’t show để kể hết mọi thứ từ chiến thuật, suy tính, cảm xúc nhân vật, các cảnh hành động. Nó thực sự rất khô khan, giống như đang ăn bánh mì khô mà chẳng có nước vậy.
Phù.
Dù có vài thứ cần phải nói thêm, nhưng tôi nghĩ nhiêu đây là đã đủ để bạn tác giả nhận ra những điểm kém và thiếu sót trong văn phong của mình rồi.
2/ Cốt truyện – Bối Cảnh.
Để mà bắt đầu về phần này thì cái đầu tiên tôi phải nói là bạn tác giả thật sự rất tham vọng với đầu truyện này.
Tổng quan qua 16 chương vol 1 thì tôi có thể thấy là bạn đang cố hướng đến một câu chuyện tình giữa hai tướng quân đối địch – một câu chuyện tình yêu bi tráng giữa khói lửa chiến tranh của hai vương quốc cùng những âm mưu to lớn khác đang được âm thầm giật giây bởi một phe phái thứ ba.
Đây là một thể loại cực kì khó viết. Không cần nói đến bối cảnh chiến tranh mà chỉ cần nhìn vào cách triển khai mối quan hệ từ thù thành yêu thôi đã cực kì khó viết rồi. Chúng ta có thể nhìn vào bộ Romeo and Juliet phiên bản học đường của Nhật ấy. Dù tôi công nhận là mở đầu nó hay thật nhưng dần về sau cách phát triển lại đi trật khỏi đường ray đã dựng sẵn.
Bạn thấy đấy, giờ mà tính thêm cái background chiến tranh khói lửa + chính trị nữa là độ khó dường như nó đã tăng lên gấp mười lần rồi. Có quá nhiều thứ để bạn phải giải quyết cho hợp lý, cân bằng giữa các mục tiêu mà bạn đang nhắm tới. Tôi cũng đã không đặt kì vọng quá cao khi bạn chọn viết cái thể loại này rồi, và đúng là nó làm tôi thất vọng thật.
Nói thật thì… bạn chẳng làm tốt được một khía cạnh nào cả. Mọi thứ đều ở mức tệ.
Về phương diện tình cảm, tôi thật sự thấy nó khá là cringe cho dù có là mối quan hệ của nhân vật chính như Lunamaria – Stratos hay câu chuyện tình trường của thái tử Arthur đi nữa.
Bạn xây dựng các mối quan hệ tình cảm trong truyện theo kiểu gượng ép. Ý của tôi là các nhân vật có cảm tình với nhau là do bạn muốn thế, chứ theo như các tình tiết trong truyện thì đáng lẽ các nhân vật vẫn sẽ xem nhau như kẻ thù hoặc là chẳng thèm để tâm đến nhau cơ.
Tôi muốn nói sâu hơn về phần tình cảm, nhưng có lẽ để nó cho phần nhân vật sẽ tốt hơn nên tạm dừng ở đây nhé.
Tiếp tục nào, giờ đến phần chiến tranh trong truyện.
Ah… War and Military moment.
Tôi không dám chắc bạn tác giả biết bao nhiêu về chiến tranh, nhưng nểu chỉ thu hẹp phạm vi vào cái truyện này thôi thì tôi có thể khẳng định rằng bạn chẳng biết cái quái gì về chiến tranh cả.
Trải qua 16 chương truyện, tôi chỉ nhìn thấy những chiến thuật dở tệ của Lunamaria, những pha Aura Farming “đội quân một người” của Stratos, mấy cuộc đọ tay solo hết sức buồn ngủ của hai người và mấy trận chiến rất “anime mentioned.”
Đầu tiên là chiến tranh cái gì mà còn chẳng có nổi thông tin về địa hình cho độc giả theo dõi này. Ok thì nhân vật biết, còn độc giả thì sao? Họ có biết quái đâu bạn ơi? Tôi đọc mấy cảnh bày binh bố trận, chiến đấu trong cái truyện này giống như đang chơi cờ mù vậy á.
À và chiến thuật trong cái truyện này nói thẳng ra là được thiết lập khá tệ. Chúng ta có thể thấy ở ngay chương 2 luôn. Trận đánh đầu tiên của truyện, Lunamaria tấn công Nation để chiếm giữ hệ thống công sự và lớp lá chắn năng lượng.
Trận này chính là ví dụ điển hình nhất để chứng minh cái độ ngu ngốc trong chiến thuật của Lunamaria. Vì sao á? Bởi vì cô ấy dẫn quân lao thẳng vào để “Giã Pháo” lớp lá chắn năng lượng ạ. Ôi trời ạ, nếu đã sử dụng pháo binh thì mắc cái quái gì phải lao vào vậy? Làm như thế chẳng khác gì tự đưa mạng mình và các quân lính vào chỗ chết cả. Tại sao không chọn một vị trí phù hợp để khai hỏa đi? Chẳng phải sẽ bảo toàn được lực lượng và phá hủy được màn chắn năng lượng, sau đó có thể dẫn quân tiến lên để đánh chiếm các hệ thống công sự sao?
Cách Stratos phản ứng cũng đơn giản. Hắn có phải làm cái gì quái đâu, vì kẻ địch tự chui đầu vào chỗ chết mà. Hắn chỉ cần dẫn quân bao vây, chặn đường lui của đoàn quân Lunamaria và giết hết là xong. À, mà buồn cười cái này là đáng lẽ trận này Stratos hoàn toàn có thể giết Lunamaria và đoàn quân của cô nhưng hắn lại không làm vậy. Hắn chỉ vờn cô ta rồi tha cho kẻ địch của mình bỏ trốn khỏi trận solo của cả hai. Ôi trời ạ, cái quái gì thế Stratos? Tôi tự hỏi hắn có biết cái câu “Nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với quân ta” hay không nữa? Thật không thể tin nổi, đây là một trong ba đại tướng mạnh nhất của Nation đấy?
Mấy trận đánh trong truyện này tôi phải công nhận là nó đúng kiểu “Anime Mentioned” cực kì ấy. Chiến thuật như bê từ mấy bộ anime military ăn liền như 86 ra. Tôi chả thấy trận đánh nào mà Lunamaria hay Stratos out smart nhau, mà chỉ toàn thấy bạn tác giả thiết lập cho mấy trận đánh đó có vẻ như thế mà thôi.
Cái này phần nhiều là do tác giả chưa biết cách triển khai một trận chiến như nào. Cách mà bạn viết các trận chiến trong truyện chỉ giống như đang thuật lại nó cho độc giả nghe mà thôi. Nó không hề có cảm giác như các nhân vật đang thực sự bước vào một trận chiến mà cái mạng của mình có thể ra đi bất kì lúc nào.
Mọi trận chiến trong truyện chẳng có tí không khí căng thẳng hay dồn dập nào mà chỉ có kể lễ hết thứ này đến thứ khác, nói thẳng ra là không ra dáng một cuộc chiến. Tôi thật sự muốn skip mấy đoạn đánh nhau đến mấy thì cũng phải đọc để theo dõi tình tiết trong truyện. Đọc nó chán thật sự ấy, chẳng có vị gì luôn.
Có hẳn ví dụ luôn, cũng ở chương 2:
"Đẩy mạnh áp lực vào hai cánh! Hỏa lực tập trung vào các công sự phòng thủ phía trước! Tiến lên!" Mệnh lệnh của cô vang lên qua các kênh liên lạc nội bộ.
Dưới ánh bình minh mờ nhạt, các tốp lính của Quân đoàn 4 thuộc Organization, với độ chính xác tuyệt đối, đổ bộ xuống các khu vực trọng yếu, từng bước chân giẫm lên từng thước đất của quân địch, vang lên như nhịp trống chiến. Nhờ đội trinh sát thực địa, Lunamaria đã nắm rõ từng kẽ hở trong đội hình phòng thủ của kẻ địch, như thể bản thân hoàn toàn nhìn thấu mọi nước đi của đối thủ. Cô đã vạch ra chiến thuật thần tốc cho chiến dịch này, khi từng con đường, từng ngọn đồi của vùng đệm biên giới này hoàn nằm trong lòng bàn tay. Những quả đạn pháo từ các đơn vị hỏa lực gầm rú, lao thẳng vào các công sự của Nation, khói đen bốc lên ngùn ngụt, kèm theo những tiếng nổ chói tai làm rung chuyển cả bầu trời.
Mục tiêu của cô rõ ràng, chiếm giữ hệ thống công sự và lớp lá chắn năng lượng, nhằm đánh một đòn chí mạng vào tuyến phòng thủ ngoài cùng của quân thù. Chỉ trong tích tắc, hệ thống lá chắn của khối quốc gia vỡ tan dưới sức mạnh áp đảo của pháo binh Organization, lớp hạt ma thuật đỏ ngầu của nó lụi tàn như ngọn nến trước cơn bão. Đoàn vệ binh biên giới, dù cố gắng chống trả bằng súng trường gắn hộp đạn ma pháp và pháo phản công, nhanh chóng bị áp lực vũ trang của Quân đoàn 4 dồn ép, buộc phải rút lui, bỏ lại các công sự trong biển lửa và khói mù. Binh lính Organization, với hệ thống phóng trên lưng, ồ ạt tiến vào không khác gì những cơn sóng đánh vào bờ biển, và chiếm lĩnh từng công sự với tốc độ chóng mặt, cờ của họ cắm lên đỉnh những ngọn tháp như lời tuyên bố chiến thắng.
Lunamaria đứng trên một gò đất cao gần đó, điều khiển đội hình qua bộ đàm, trong khi đôi mắt tím lướt qua từng cánh quân trên chiến trường.
“Tiến lên, giữ đội hình! Không để kẻ địch có cơ hội phản công!”
Trong lòng, cô cảm nhận được sự trơn tru của chiến dịch, một điều thường nhật và hiển nhiên trong tất cả những chiến trường mà bản thân đã tham gia. Thế nhưng chỉ một khắc sau, một tia bất an lại lóe lên, như thể một ngôi sao băng vừa nháy qua giữa bầu trời quang đãng.
“Có gì đó không đúng…” Cô thì thầm, chau mày, ánh mắt nheo lại.
Một câu hỏi tu từ vang lên trong tâm trí, một câu hỏi chí mạng mà bất kỳ ai cũng phải tự hỏi bản thân khi mọi việc lại trơn tru đến mức kỳ lạ như vậy. Phòng tuyến của địch, thứ mà bản thân đã đề ra rất nhiều sách lược để đối phó, từ đột kích phản công cho đến việc quân thù quyết tử, lại hoàn toàn không xảy ra. Chưa kể, trong bán kính tại khu vực, hệ thống trinh sát cho thấy không hề có sự hiện diện của các cánh quân phe địch, vì rời bỏ công sự, là điều ngu xuẩn nhất mà một chỉ huy sẽ làm sau thế chiến thứ III. Với lẽ đó, trực giác của một chỉ huy đã kinh qua nhiều trận mạc đang không ngừng gào thét, nhằm dấy lên những hồi chuông cảnh báo về một mối nguy đang ẩn mình trong bóng tối. Trận chiến trước mắt diễn ra quá dễ dàng, quá trơn tru, đến mức hoàn hảo một cách bất thường, và điều ấy chỉ khiến nỗi bất an trong lòng cô thêm nặng nề. Cảm giác lo lắng và lạnh buốt ấy đang trườn bò như một con rắn độc dọc theo sống lưng của viên chỉ huy, khiến bàn tay cô vô thức siết chặt lấy thanh giáo, như thể phải sẵn sàng cho những điều bản thân không ngờ tới.
Vãi thật. Trong một trận chiến nghẹt thở mà vẫn có đủ thời gian để ngồi vẽ ra cái đống này trong đầu à? Không lẽ thời gian trong cái truyện này sẽ dừng lại mỗi khi nhân vật suy nghĩ?
Chính trị trong truyện này cũng như trò trẻ con vậy.
Hai đất nước mạnh và lớn như O và N mà lại để cho bọn U dắt mũi như con bò vậy (Dù bọn này chỉ mới được gài hint thôi nhé). Mấy tay cốp to ở nước O và quý tộc lẫn hoàng gia nước N không khác gì mấy thằng đần chỉ biết lo cho bản thân mình trước thay vì lo cho đất nước. Quan văn thì đần, quan võ thì phế như mấy anh quý tộc con ông cháu cha của đế quốc Nga thế chiến 1.
Đến cái arc nghi binh ở cuối vol, chia hẳn bốn chương cho hoành tráng cũng chẳng có vị gì. Ý tưởng dù Generic nhưng chấp nhận được. Tôi đã có chút kỳ vọng rằng phần này sẽ vớt vát lại truyện nhưng mà không, nó còn làm mọi thứ tệ đi vì những gì tác giả làm trong phần này là tell don’t show hết tất cả quá trình từ đầu cho đến cuối. Phải, bạn tác giả đã kể toẹt ra hết mà chẳng cho nhân vật thể hiện cái gì cả.
…
Quá chán. Chả biết nói gì về phần này nữa. Sang phần cuối cùng vậy.
3/ Nhân Vật.
Cái phần này là cái mà tôi thấy tác giả làm dở nhất trong ba yếu tố.
Thiết lập nhân vật của Lunamaria và Stratos là thứ làm tôi thấy nản nhất khi đọc truyện này. Vì sao à? À thì bởi vì hai nhân vật này từ chương 1 cho đến chương 16 chẳng có một tí phát triển đàng hoàng nào cả, rất dở dở ương ương dù cả hai đều là nhân vật chính.
Về Lunamaria trước. Cô nàng này được tác giả xây dựng là một cô gái mạnh mẽ, không hề yếu đuối như các tiểu thư khác mà sẵn sàng ra trận đánh giặc thay vì mặc váy thưởng trà chiều. Tự mình leo lên chức vị có thể lãnh đạo một nhóm quân, được mệnh danh là nữ sĩ quan tài năng hơn người.
“Hơn người” á? Có lẽ là không đâu. Lunamaria chẳng có gì ngoài những kế hoạch và chiến thuật tưởng chừng cao siêu nhưng thực chất lại tầm thường và có phần ngu ngốc cả. Cô ấy chỉ là người truyền đạt lại những gì tác giả gõ vào trang word thông qua cái miệng và hành động như một con rối của mình mà thôi.
Và Stratos, một tướng quân được xây dựng với hình mẫu lạnh lùng nhưng thực chất lại ấm áp với cấp dưới vì những tổn thương đã chịu khi còn trẻ. Có lẽ hắn ta đỡ hơn Lunamaria một chút, vì vẫn có những phân đoạn thể hiện được cảm xúc của hắn đối với thái tử Arthur, cu cậu Zerain và các đồng đội. Nhưng nhiêu đây là chưa đủ, vì chúng chỉ được xây dựng qua vài ba phân đoạn ngắn ngủi thôi (Bởi vì phần lớn truyện này tập trung vào yapping và kể lễ rồi).
Mối quan hệ giữa hai nhân vật Lunamaria và Stratos thì sao á? Thì, tôi biết nói gì ngoài hai từ “gượng ép” đây? Cả mười lăm chương truyện tính từ chương 2 của vol 1, cả hai đều xem nhau như kẻ thù, đến cuối trận nghi binh vẫn còn tỏ ra thù địch với nhau thì làm sao mà ở chương một lại đi hẹn hò rồi đỏ mặt, cười mỉm trêu chọc các thứ được chứ?
Kẻ thù trên chiến trường không giết nhau đã là một chuyện khó chấp nhận rồi, đằng này còn tha mạng nhiều lần rồi sau này yêu nhau bằng một cách thần kì nào đó? Thật sự khó chấp nhận, rất khó.
Còn về các nhân vật phụ khác á?
Thôi phần này tôi xin skip nhé, vì các nhân vật phụ đến cái ngoại hình còn không có thì phân tích để làm gì nhỉ? Họ có tồn tại trong truyện đâu, chỉ là mấy con ma bay lởn vởn giữa chốn chiến trường và bâu gần hai nhân vật chính thôi mà.
4/ Tổng Kết.
Để kết thúc bài review thì tôi phải thừa nhận rằng mình đã có một trải nghiệm không hề tốt với Bầu Trời Hai Mặt. Bạn tác giả đã không tìm hiểu kĩ càng về cái mà mình sắp viết và lao thẳng vào cái thể loại cực kì khó là War kết hợp với Romance. Đa số các đầu truyện có tag War trên này đều là rác mà truyện này còn thêm cả Romance vào nữa, nên cũng không khó hiểu khi nó thành một đống hỗn độn bởi vì tác giả còn quá non tay.
Tôi hi vọng bài review này sẽ giúp bạn tác giả nhận ra những sai sót và cải thiện trong tương lai. Vậy thôi, bài review kết thúc tại đây.
Tạm biệt.
31 Bình luận
Thế chiến 1 là Đế quốc Nga nhé, Liên Xô nào có quý tộc. Thích lật sử, tự diễn biến chuyển hóa, fatshit hóa không? 🐧
Tương tự như bài của bro Mirage254-, bài của bro đã bóc tách những vấn đề còn tồn đọng trong TTFS, đặc biệt là thoại (ye 1 thời viết kb kịch nên bác thấy nó ố dề + chuông xe đạp thì toi cũng ko lấy làm lạ, tất nhiên vẫn đang cố fix lại). Vơi phong thái vừa viết vol 2, vừa fix vol 1, thì toi cũng đang tramkam về vấn đế đấy, nhưng tin tốt là đống trên được cải thiện khá nhiều ở vol 2.
Yếu tố romance thì toi cũng công nhận bản thân viết như truyên TQ 3xu, trong Slum t cũng có nói cho các bro hiểu rồi.
Về chiến lược thì vol 1 gồm 2 trận là trận đầu vs trận cuối, bro ko ghi nhiều về trận cuối, nên toi ko rõ bro có cảm nghĩ thế nào, tuy vậy, về trận đầu, toi ko đồng ý với cách của bro. Toi biết bro đã đọc gần hết phụ chương, hoặc hết, nên vấn đề khiên chắn và công sự, toi sẽ không nhắc lại, nên về strategy mà chị L dùng, sẽ đi đúng theo setting của thế giới: pháo suy yếu khiên -> chiếm công sự -> làm chủ hệ thống -> nã đống pháo ở công sự vào quốc gia. Nên đó là lý do vì sao ở trận cuối, chị L dẫn quân lủi vào tuyến sau là thế.
Về dấu phẩy thì... ye, toi bị lậm lối văn của đám da trắng do viết báo KH, tụi nó dùng dấu phẩy + nối câu nhiều thay vì chấm. Và toi ko thể sửa được vì nếu chỉnh, nó sẽ làm thay đổi cv của toi, nên xin lỗi bro và các bro khác về vấn đề này.
Về việc quan văn võ O và N bị dắt mũi dễ bởi U. Nếu bro thấy thế, thì toi đã thành công, và việc lo cho bản thân thay vì quốc gia là chuẩn bài, đó là lý do vì sao đề mục của vol 2 là Phổi Bạn, nên chúc mừng bro đã bị lùa :VV.
Về anime moment, thì ye, chuẩn, nhưng chỉ vài cá nhân ở N chơi được, như anh S vs anh A. Bro sẽ thấy nó cringe, đúng, vì nó được cường hoá rất nhiều. Lý do toi đưa vào, là vì dân Á châu chúng ta rất thì chơi cái trò siu chín binh. Và làm về phôi, thì toi nghe phong thanh có vài chỗ, vài nước đang chơi trò này. Nên mới có phụ chương là vậy :VV
Lời cuối thì toi cảm ơn bro vì dành thời gian đọc hết 16 chương vol 1 và cái đống wiki phụ chương. Toi chắc chắn sẽ sửa để đem lại cho các bro trải nghiệm tốt nhất.
Định sớ luôn bộ này nhưng thớt viết cháy quá. 💀