Galanthus
Tép Cam
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Canh Bạc

Chương 01: Đuốc Người

7 Bình luận - Độ dài: 6,088 từ - Cập nhật:

“Cục trưởng… Chẳng lẽ mặt trời của chúng ta sắp chết rồi sao?”

“Không. Còn lâu mới có chuyện đấy, kể cả khi tôi chết đi chăng nữa.”

Không chút dao động, Quincy Jacqueline lạnh giọng đáp lời nữ trợ lý đang nức nở phía bên kia đầu dây. Chiếc máy liên lạc gài trên ve áo quân phục xám màu của cô khẽ nhấp nháy, giống như cảnh vật đang phô bày ngay trước mắt cô lúc này.

Bấy giờ là giữa ban trưa, ấy vậy mà bóng tối mỏng mờ cứ chốc chốc lại lò dò nơi chân trời, nhấp nhả trùm lên hoang mạc lặng gió nơi cô đứng. Phía bên tay phải cô chỉ có độc một kiến trúc cột tháp khổng lồ, được ráp nên từ vô số những tảng đá cồng kềnh vuông vức. Đứng từ dưới chân công trình, dễ thấy một quầng lửa đang lim dim phía trên ngọn tháp, bập bùng, chớp tắt. Đó chính là một trong những “ngọn đuốc trời” của dân tộc bọn họ, là nguồn sống, là hải đăng dẫn lối cho họ trong những tháng ngày tăm tối nhất. Thế nhưng, với tốc độ suy tàn này, chỉ hai tiếng nữa thôi, toàn bộ khu vực lân cận sẽ lại bị nhấn chìm trong đêm tối vĩnh cửu.

“Nhưng mà… Bốn mươi năm qua nó đã bao giờ tắt đâu ạ! Có... Có khi nào đây là một điềm báo cũng nên…”

Bỏ ngoài tai tiếng rên rỉ ỉ ôi của trợ lý, Quincy mau chóng sải bước về phía giàn thang nâng hàng đồ sộ cách đó không xa. Đây là phương tiện duy nhất để giống loài bọn họ có thể chạm tới nơi mặt trời ngự trị trên đỉnh tháp cao ngàn mét.

Vừa bước vào cabin kín bưng, cô đã ngửi thấy mùi kim loại hoen rỉ trộn lẫn với một thứ mùi khác, nhợn óc, rờn rợn. Bóng tối trong cabin lạnh và đặc, trái ngược hẳn với cái nóng rẫy của hoang mạc ngoài kia, bám riết lấy da thịt cô không buông. Thế nhưng dưới áp lực của thời gian gấp rút, Quincy chẳng buồn bận tâm mà dạn tay đóng sầm cửa thang treo, gạt chiếc cần điều khiển kẹt cứng. Động cơ bánh răng vang lanh canh, dây xích gồng mình, và chiếc cabin cũng bắt đầu chầm chậm nâng lên.

“Cục trưởng ơi…! Chị còn ở đó không ạ?”

“Tôi đây. Tôi chưa chết dễ thế đâu.”

Quincy miễn cưỡng trả lời, chẳng giấu nổi tiếng thở dài. Giá như cô tân binh này biết giữ im lặng như trợ lý cũ thì tốt biết mấy.

Mặc dù cô gái chỉ có ý tốt, nhưng chẳng ai trong Cục Trị an là không rõ Cục trưởng của họ ghét nhất là bị quấy rầy khi đang thực hiện nhiệm vụ cả. Nếu không vì tình thế cấp bách buộc cô phải rời trụ sở trong vòng năm phút, có lẽ lúc này cô đã có thêm một cái đuôi phiền toái kè kè theo sau rồi.

Khi chiếc thang treo ngày một gần với đỉnh ngọn đuốc trời hơn, ánh sáng lờ mờ mới lách được qua tấm lưới thép cao ngang đầu, hắt lên làn da tái nhợt của Quincy. Hướng mắt ra ngoài để áng chừng độ cao, cô thấp giọng hỏi cô trợ lý qua chiếc máy liên lạc:

“Trên Cục thế nào rồi?”

“Bọn em vừa phát thông báo khẩn và gửi lực lượng tuần tra đi trấn an dân chúng rồi ạ. Thấy chị đi gấp nên trụ sở loạn lắm. Nhưng Cục phó bảo… chỉ cần có chị là Đọa Ngục sẽ có ánh sáng… Nên mọi người cũng yên rồi ạ.”

Cô trợ lý dè dặt như đang chờ đợi một lời giải thích từ Quincy. Vậy mà nữ Cục trưởng vẫn im lặng, đôi mắt thu hết cảnh vật bên ngoài cabin vào tâm trí. Bình địa cằn cỗi trải bốn phương tám hướng dưới chân cô hoang vắng đến rợn người, và những cụm dân cư chìm trong ánh mai lập lòe nơi đường chân trời xa tít tắp kia cũng đã sớm nằm im lìm như một nấm mồ. Sức nóng như thiêu như đốt của ngọn đuốc trời đã khiến khu vực này trở này trở thành vùng đất chết suốt 40 năm nay. Nhưng nếu không có bốn mặt trời thay phiên nhau soi sáng, quê hương của bọn họ có lẽ đã sớm bị xóa sổ rồi.

Cạch!

Cabin chốc chốc lại rung lên bần bật rồi dừng hẳn, và tiếng ròng rọc đinh tai cũng đã ngưng. Ngay khi Quincy đẩy cánh cửa nặng trịch ra, hơi nóng đã đổ ập vào bên trong. Vậy nhưng ngọn lửa đang hấp hối trên đỉnh tháp cách cô một chiếc cầu sắt chẳng hề dữ dằn, cũng chẳng buồn lao vào cắn nuốt đôi mắt cô như cách nó làm với những kẻ tiếp cận mặt trời khác. Dịu dàng mà thôi thúc, thân quen mà xa cách, nó gọi cô, gọi tên người duy nhất có thể thắp sáng được nó.

“Đừng có đùa với lửa.”

Lời cảnh tỉnh Quincy Jacqueline đã nghe từ những ngày bước chân đến vùng đất này bỗng vọng lại trong tâm trí cô.

Bước lên mặt thềm phủ dày một lớp tro tàn và chất đốt vón thành cục đen ngòm, cô hít một hơi sâu. Không khí đặc quánh mùi thịt cháy khét, khói than cuồn cuộn bốc lên, cuốn vào phổi cô đầy một buồng. Lạ thay, cô không ho sặc sụa, mắt cũng không cay nhèm. Mấy nhúm lửa đang âm ỉ cháy dở trên những bộ xương mục nát nằm rải rác đây đó cũng chẳng khiến cô nao núng. Mỗi bước chắc nịch cô đi, tro cốt lại khuấy động thành vòng, và những mảnh xương thiêu thì vụn nát dưới chân. Lửa nóng rẫy liếm lên bộ phục quân xám màu trên người cô, tham lam bùng lên nuốt chửng cô. Nhưng khói lửa với cô đã trở thành cái đỗi quen thuộc, đến nỗi da thịt sắt đá này chẳng còn sợ gì.

Cảnh tượng nơi mặt trời ngự trị quả thực tàn khốc như biển xác trên chiến trường, nhưng lại chẳng mảy may lay động tâm can nữ Cục trưởng. Bởi lẽ, xương cốt dưới chân cô vốn dĩ là của tử tù. Và ngọn hải đăng mang đến mùi vị của sự sống cho cái chốn Đọa Ngục tối như hũ nút này, lại chính là một lò thiêu xác tập thể cháy quanh năm suốt tháng.

Với tư cách là người thắp lên ánh sáng cho Đọa Ngục, Quincy đã tự mình tới đây để tìm ra đầu mối ngay khi thấy mặt trời có dấu hiệu suy yếu.

Cô gái tiếp tục đi sâu vào bên trong lò thiêu để khám xét. Dưới cái nóng hừng hực chết người, mồ hôi ướt đẫm trên trán cô vừa nhỏ xuống mặt thềm đã khô rang. Ấy thế mà mái tóc đỏ rực như dòng dung nham đã sớm bết sũng.

“Chị ơi… Chị nhớ cẩn thận nha.” Tiếng nữ trợ lý lại vang lên rành mạch.

“Tôi biết rồi. Tôi đang ở trên đỉnh đuốc trời, từ giờ cô hãy chú ý ghi chép lại lời tôi nói nhé.”

Dừng chân, cô cúi xuống trước một thi thể cháy đen nằm giữa thảm than đá lổng chổng vụn hài cốt. Lửa đã đốt men qua làn da xám tro, để lại một lớp bì xù xì như vỏ cây cháy.

“Có khoảng hơn sáu mươi thi thể không bắt lửa. Không xác định được thời gian tử vong. Chỉ có da là bị than hóa. Mô cơ dưới da bị nung chín, cơ bắp co rút, mất nước trầm trọng.”

Vừa báo cáo, cô vừa nhìn hai chiếc sừng quỷ vẫn trắng nhởn trên đầu cái xác, đoạn điềm nhiên đưa tay trần sờ lên khuôn mặt nhăm nhúm chẳng thể nhận dạng. Chỉ với một cái chạm, lớp da bên ngoài đã nứt ra, để lộ lớp thịt mềm khô, sém đen.

Phừng!

Ngọn lửa mãnh liệt bùng lên từ bàn tay Quincy, phủ trùm lấy khuôn mặt của cái xác. Ấy thế mà chỉ sau vài giây, lạ lùng thay, nó đã sớm phụt tắt không một dấu vết.

“Thử nghiệm đốt lần một thất bại.” Giọng cô trần thuật đều đặn. “Lửa tắt sau năm giây, nhiệt lượng xác duy trì chưa đến mười lăm giây.”

Phừng!

Một lần nữa, ngọn lửa cuồng bạo từ tay cô lại nuốt trọn thân hình thô kệch dưới gối. Và cũng chỉ được mấy chốc, nó lại lẳng lặng lụi đi, như ánh lửa chực tàn trên que diêm yếu ớt. Vài dải khói bốc lên mũi cô, pha tạp chút khét mù chẳng giống mùi xác cháy thông thường.

“Thử nghiệm đốt lần hai thất bại.”

Đôi lông mày đẫm mồ hôi trên trán Quincy chau lại đầy nghi hoặc. Còn đôi mắt đỏ như hai đốm sáng cháy âm ỉ lại ngước lên, đưa một vòng nhìn quanh quất khắp lò hỏa táng. Đài hóa thân nơi cô đang đứng chính là một bệ đá nằm chót vót trên đỉnh ngọn đuốc trời, ước chừng cũng rộng ngang một đấu trường. Mỗi lần đội tang phủ làm việc ở khu vực này chất xác vào lò, lửa bùng lên ít cũng phải vươn cao những chục mét. Nhiên liệu được cung cấp và thay mới đều đặn hàng tuần. Vậy nên quả thực rất khó để tưởng tượng nguồn sống của bọn họ sẽ có ngày tàn lụi.

“Có khi nào thi thể đã bị ngâm trong chất chống cháy trước khi bị ném vào lò hỏa táng không chị nhỉ?

“Không đâu. Trước giờ không có thứ gì thoát được khỏi ngọn lửa của tôi chứ đừng nói là đến lần thứ hai.”

Mặc dù Quincy cũng thấy khó tin trước hiện tượng kỳ quái này, nhưng suy đoán về việc có kẻ giở trò với ngần ấy cái xác là không mấy khả thi.

Lẽ nào nguyên nhân lại xuất phát từ chính đám tử tù này ư?

“Xem ra tôi đã bỏ sót gốc rễ vấn đề rồi. Giờ tôi phải xuống tìm gặp đội tang phủ để lấy hồ sơ tội phạm mới được.”

“Đội tang phủ bên đó không biết cậy ai mà làm ăn bát nháo thật. Khiêng xác lên mà chẳng buồn đốt thử luôn! Có người giở trò sau lưng khéo cũng chẳng biết.” Trách móc một hồi, cô trợ lý mới hỏi: “Chị có định kỉ luật không ạ?”

“Mất công lên đây rồi, khiêng bớt đống xác trơ này xuống trước đã.”

Bất phục, Quincy cắn răng nhổm dậy. Túm lấy chiếc sừng trắng ngà trên đầu hai cái xác dưới chân, cô dứt khoát xốc lên, mỗi vai một tên sao mà nhẹ bẫng. Mùi cháy khét của vải và da thịt cứ bóp nghẹt lấy đường thở, dù cho Quincy đã chẳng lạ lẫm gì với thứ mùi này. Tiến đến rìa lò hỏa táng, cô bước lên chiếc cầu sắt chông chênh, hẹp và dài, dẫn sang giàn thang treo cách đó chục mét. Mặc cho mặt cầu gỉ sét run lên bần bật sau mỗi sải chân, nữ Cục trưởng vẫn khảng khái bước đi. Đặt chân lên bệ sàn, cô mới chất từ vai xuống hai cái xác nặng như bao tải.

Chiếc giàn này vốn thường được mấy gã đưa tang dùng để mang thi thể tội nhân lên đỉnh ngọn đuốc trời. Chính vì vậy mà cabin mới nồng nặc mùi tử khí tích tụ. Ước chừng mỗi lượt thang lên xuống chỉ khiêng được khoảng mười tên, và đội tang phủ ở khu này dù đông cũng khó lòng xử lý hết trong một sớm một chiều trước khi lửa tàn được.

Mặc dù chỉ có bổn phận điều tra nguyên nhân, Quincy vẫn vòng về lò thiêu, tranh thủ chất thêm xác cho đầy một chuyến thang treo. Nhờ có sức khỏe đáng gờm, chỉ sau mười lăm phút, cô đã phủi tay xong việc. Chỉnh lại bộ phục trang dính đầy tro và vệt than xám ngoét, cô mới đưa tay áo lên vuốt khô dòng mồ hôi chảy cay xè mắt.

“Vụ tôi khuân xác không phải ghi vào báo cáo đâu. Tự tôi có cách trừng trị đội tang phủ. Đám quan lại ở Phòng Tham mưu mà thấy thì rách việc lắm.”

Dặn dò xong xuôi, nữ Cục trưởng mới ngắt máy liên lạc và gạt chiếc cần điều khiển bên cạnh. Bánh ròng rọc rít lên, dây xích kêu vang lanh lảnh khi chiếc thang treo dần hạ xuống. Mùi khói đã bay bớt, để lộ ra mùi nội tạng thối rữa vẩn lên từ trong đống thi thể, khiến cho người vững tâm như Quincy cũng phải lợm họng mấy lần. Qua hàng lan can ố màu sắt gỉ, cô căng mắt nhìn xuống dưới mặt đất, phân tán trí óc bản thân. Chiếc thang đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp bụi và ánh sáng mịt mờ, và cảnh vật bên dưới mặt đất cũng dần hiện ra.

Trên hoang mạc pha một màu đỏ nâu đá sẫm, có vài chiếc xe hàng phủ vải trắng toát đang đậu ngay sát thang treo. Hàng chục đầu người nhỏ xíu như những bóng kiến bận rộn khiêng xác người bọc trong vải từ trên xe tang xuống, chất thành từng núi một.

Keeng!

Chiếc thang vừa hạ xuống đất, Quincy đã thấy mấy gã tang phủ mặc đồ bảo hộ kín mít đang xếp hàng, nghiêm chỉnh cúi đầu chào cô. Tên nào tên nấy đều nín thinh, dường như đang chuẩn bị mang thêm than đốt dự phòng lên từ giàn thang treo phía bên kia. Thấy cô điềm nhiên bước ra, họ mới hô to dõng dạc:

“Cục trưởng vất vả rồi ạ. Còn lại cô cứ để chúng tôi lo!”

Quincy không đáp, chỉ lạnh nhạt đánh mắt sang mấy chiếc xe hàng mới đến cách đây không lâu kia. Thế rồi, cô khẽ hất hai ngón tay phải lên. Ngay tắp tự, lửa bùng dữ dội trên núi xác khiến đội tang phủ ai nấy đều nín thở. Vải trắng phủ xung quanh mau cháy sạch, để lộ ra một đống thi thể tím tái, mới bị hành hình cách đây không lâu.

Mấy gã này vốn làm việc ở tòa nhà mọc ngay dưới ngọn đuốc trời, có nhiệm vụ chất thi thể, quản lý và bảo dưỡng cho trái tim của Đọa Ngục. Vì tính chất công việc đặc thù, hiếm người đảm nhận nên đa số bọn họ chỉ chấp hành quy định cho có. Sơ xuất này mới là lần đầu, nhưng nếu cô xử lý quá nghiêm, e rằng tang phủ sẽ ngày một vắng người hơn mà thôi.

“Lần này tôi kiểm tra xác thay cho các cậu rồi. Không có lần hai đâu đấy.”

Đám người cúi gằm mặt, chẳng ai dám hé môi than phiền nửa lời. Bởi lẽ, tất cả đều rõ vụ việc lần này là do sơ suất của bọn họ mà ra.

“Trong ba mươi phút các cậu chất than dự phòng, một mình tôi đã khiêng được hết đống kia rồi.” Ngẩng cao đầu, Quincy trầm giọng xuống. “Các cậu đông như này, chỉ một tiếng là xong việc thôi, đúng không?”

“Dạ rõ! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức ạ!”

“Các cậu vẫn lưu kĩ hồ sơ tội phạm chứ?”

“Có ạ.” Một kẻ trong số đó lên tiếng.

“Chuẩn bị cho tôi hồ sơ đợt vừa rồi đi.” Nữ Cục trưởng lạnh lùng đốc thúc. “Những người còn lại mau đi thay nhiên liệu. Nhanh lên đấy, lửa sắp tàn rồi.”

“Rõ ạ!” Đám người đồng thanh hô to, nhanh chân tản ra hết.

“Thưa Cục trưởng...” Người duy nhất còn ở lại, cũng là người trực tiếp nhận lệnh từ Quincy ấp úng. “Hồ sơ mà cô yêu cầu... Hiện giờ Thiếu tá Ashley Peterson đang kiểm tra rồi ạ.”

Hít một hơi sâu luồng không khí nóng và bụi, cơ mặt không giãn cũng không đổi, Quincy rắn rỏi buông mệnh lệnh: “Dẫn đường đi.”

Bước trên lối mòn khô cằn không một bóng cây ngọn cỏ, Quincy hướng mắt về phía chân ngọn đuốc trời, nơi đội tang phủ đang xông xáo làm việc. Nằm khuất trên đỉnh tháp khổng lồ cao hàng trăm thước, ánh lửa yếu ớt bập bùng hệt như cây đuốc le lói chực tắt giữa đêm giông. Từng vầng sáng vàng giòn, pha chút sắc đỏ nhàn nhạt hắt lên những vách hang và trầm tích cao chót vót, quây lấy cả Vương quốc như chiếc nắp hộp kín bưng.

Trước đây, dù cho Đọa Ngục chỉ là cái chốn thâm u thượng cổ nằm sâu dưới lòng đất, thế nhưng lại chẳng hề tăm tối hay bí bách như đám người trên mặt đất vẫn thường đồn đại. Thuở ấy, bọn họ cũng có bầu trời xanh trong và mặt trời ấm áp của riêng mình. Thế nhưng kể từ khi Đọa Đế - người cai trị Đọa Ngục băng hà, nơi này đã trở về với bản chất vốn có của nó - một vùng đất chết.

Tòa chính của tang phủ cách đuốc trời không xa, nằm im lìm giữa cái nóng hầm hập của hoang mạc khô cằn. Quincy bình chân sải bước theo gã đưa tang. Gã vừa mở cửa, đôi tai thính như chó săn của cô đã nghe được tiếng rì rầm bàn tán vọng lại từ đâu đó. 

“Cái người cao ráo, mặt hằm hằm vừa bước vào ban nãy là ai vậy?”

“Thiếu tá Ashley Peterson chứ còn ai? Tính ông này nổi tiếng là bạo lực đấy. Nghe bảo ông ý vừa sấy cho đội đưa tang một trận xong.”

“Cục trưởng Quincy Jacqueline cũng đang ở đây à? Tôi nghe nói hình như Cục Trị an với Tổ chuyên án của Thiếu tá hay ganh nhau như chó với mèo ấy!”

Như thường lệ, Quincy vẫn bỏ ngoài tai mọi lời tán dóc. Cô chỉ muốn mau chóng tìm ra chân tướng của mấy cái xác thôi. Ấy vậy mà càng bước, những tiếng xì xầm lại mỗi lúc một gần.

“Đúng rồi. Hai ông bà đấy đì cấp dưới phải gọi là dã man luôn!”

“Thế mà lại đụng độ ngay ở chỗ mình chứ lị. Kiểu gì tẹo nữa cũng cãi nhau chí chóe cho xem! Đúng là ở cái tang phủ này chả ngày nào yên ổn...”

Két...!

Như muốn giữ thể diện cho cả tang phủ, cái gã lầm lì đi trước cô liền đẩy mạnh cửa ra. Bị bắt gặp, mấy cô nhân viên trong phòng lập tức nín thinh, giả vờ chúi đầu vào bàn làm việc.

Lườm nguýt xong xuôi, gã dẫn Quincy tới phòng tiếp khách ở cuối hành lang. Đợi gã quay gót, cô mới chuẩn bị tâm thế, đẩy cửa bước vào. Ngồi chiễm chệ trên bộ bàn ghế phía trung tâm lại là người cô không ngờ sẽ chạm mặt nhất. Chú mục vào một sấp giấy tờ cao ngập đến cổ, người đàn ông kia chẳng hề nhận ra sự hiện diện của cô.

“Thiếu tá đấy à.”

Nghe thấy tiếng gọi, Ashley Peterson lập tức ngẩng đầu lên. Đôi mày đang chau lại đầy nghiêm trọng bên dưới mái tóc vàng hoe chẳng mấy chốc đã giãn ra. Đôi mắt xanh xám đầy bực dọc sáng lên, và môi nở một nụ cười hân hoan khó giấu.

“Ơ hay! Mới có mấy năm không gặp mà Cục trưởng đã quên tên tôi rồi đấy à!”

Vừa hay khi nghe câu đùa của Ashley, vẻ lạnh nhạt trên mặt Quincy cũng bay biến. Thay vào đó, cô chủ động nở một nụ cười thân tình, mừng dịp gặp gỡ người bạn cũ.

“Tôi đang bảo không biết hôm nay người chở xác đến là ai mà đội đưa tang lại khiếp vía đến thế. Hóa ra là cậu à.”

Bọn họ trao nhau cái bắt tay nồng nhiệt, và Ashley cũng đứng dậy để cụng vai với Quincy - một cử chỉ của tình đồng chí giữa hai người họ.

“Chúng nó còn không buồn cử người đi theo để cô lên nóc một mình. Tôi mới quát cho có mấy câu. Chưa kỉ luật là may đấy!”

Biết Ashley là người giáo huấn đội tang phủ, không chỉ vì cô mà còn vì bộ mặt của cả Cục Điều tra Hình sự, Quincy cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Vốn dĩ, anh bạn của cô từ đó đến giờ vẫn luôn bộc trực và khắt khe thế này mà.

“Bên này không do Cục Trị an phụ trách nên tôi cũng không để tâm đâu. Tôi mà chấn chỉnh thì sớm muộn người ta cũng rời đi hết.” Mãi mới có một khắc Quincy được đặt lưng xuống ghế. “Dù gì chúng ta cũng thiếu nhân lực trầm trọng mà.”

“Nãy cô vừa thị uy một bàn hơi bị đẹp đấy.” Ashley chẳng bỏ được cái thói bông đùa khi xưa. “Bọn cai ngục ở chỗ tôi mà thấy cô chắc cũng xin đầu quân hết sang Cục Trị an mất!”

Nhìn một Thiếu tá Peterson đầy niềm nở lúc này, chẳng ai ngờ được anh ta và cái gã mặt hằm hằm chuyên đì cấp dưới nổi tiếng trong lời đồn lại là một. Chân gác lên bàn, đầu ngả lưng ghế, anh ta chăm chăm nghiền ngẫm đống hồ sơ. 

“Cậu cũng qua đây vì vụ này à? Cậu mang xác đến đúng lúc thật đấy. Thế có đầu mối gì không?”

“Ừ, nay rảnh rang nên tôi làm một chuyến dẫn tử tù đến Tổ thi hành án của mấy tên đao phủ. Vừa hay thấy đuốc trời lập lòe. Xong việc cái, biết kiểu gì cô cũng ra tay nên tôi dẫn theo đoàn xe chở xác đến thẳng đây luôn.”

Thế rồi, Ashley đưa cho Quincy một tập hồ sơ anh mới lọc ra.

“Cô xem thử đi.”

Quincy lật giở đống cáo trạng, mắt lướt nhanh qua cả mấy tờ giấy xét nghiệm. Thông thường, hồ sơ tội phạm sẽ đi theo một tên tử tù từ lúc thụ án đến lúc tử hình. Và tang phủ chính là điểm đến cuối cùng của những tập hồ sơ đó.

Sau khi xem xét một loạt giấy tờ, cô cũng đã nhận ra được điểm chung của những thi thể kia.

“Tất cả bọn chúng đều nghiện ma túy à?”

“Đúng rồi.” Ashley vuốt mấy lọn tóc mái đang xòa xuống, mặt có chút nghiêm trọng. “Chúng nó là bọn phạm nhân trong vụ triệt phá đường dây ma túy lớn mà tôi bắt giữ nửa năm trước ấy.”

Nói đến đây, Quincy như vừa mới nhớ ra điều gì: “Tôi cũng nghe báo đài nói rồi. Nhờ vụ đấy mà cậu được đề bạt thăng chức lên Trung tá đúng không?”

“Ừ, nhưng tôi cứ thấy có gì đó sai sai ấy...” Ashley lại vò đầu tặc lưỡi. “Phân tích cái đống ma túy chúng nó tuồn từ mặt đất xuống cũng chẳng ra kết quả gì. Xác mấy tụi nghiện ngập khác vẫn cháy như thường mà.”

Vậy là nguyên nhân khiến xác đám tử tù không thể cháy là do lượng ma túy chúng đã tiêu thụ quá liều. Không phải lỗi của đao phủ hay đội đưa tang. Vấn đề lại nằm ở nguồn ma túy chúng mang từ Nhân Giới xuống Đọa Ngục.

“Mạng lưới giao thương của chúng nó ở trên mặt đất rộng lắm đúng không? Mình cũng không thể để chúng nó tuồn hàng xuống lòng đất mãi thế này được.”

“Xem ra cả cô và tôi đều phải đề xuất vụ này lên Tổng cục rồi.”

Ánh sáng trong căn phòng từ lúc nào đã rạng dần lên. Quincy bâng quơ đưa mắt về phía cửa sổ, nơi phản chiếu tầng tầng lớp lớp ánh đỏ của ngọn đuốc trời. Có vẻ như đội tang phủ cũng đã xong việc.

“Thế là ở đây xong việc rồi nhỉ? Giờ mình cũng nên về thôi.” Chàng Thiếu tá gom đống hồ sơ vào một gói giấy màu nâu cháy. “Tôi cũng phải đích thân mang một đứa đến phòng khám nghiệm tử thi bên Tổ thi hành án mới được.”

Khi hai người họ bước ra khỏi tòa tang phủ, tiết trời đã oi bức trở lại dưới ngọn lửa của lò hỏa táng. Không gian hiu quạnh nhuốm một màu u buồn như ánh chiều tà, lại dấy lên trong Quincy những phức cảm nhộn nhạo khó tả.

Đường dây ma túy mà Ashley triệt phá dù sao cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi...

Nhưng Đọa Ngục phải dùng cách nào mới lôi được tảng băng chìm ấy ra ánh sáng đây?

Bước vào dãy chuồng ngựa nằm ngay cánh phải tòa tang phủ, Quincy trèo lên con ngựa sắt đã đồng hành cùng cô suốt bao năm ròng. Mình phủ kín bộ giáp bạc sáng loáng, nó lắc lắc cái đầu, ra vẻ chẳng ưa gì không khí nóng rẫy ở vùng ven này. Vừa hay lúc cô chuẩn bị lên đường, Ashley cũng đang đợi trên lưng ngựa ở bên ngoài. Phía sau anh, cả một đoàn xe chở xác đang đợi tháp tùng.

Quincy thúc ngựa đến cạnh Ashley, và cả hai người họ cùng song hành về lại Vương quốc Paimonia, ước chừng một tiếng đi đường. Anh và cô vốn là những người đồng chí cùng vào sinh ra tử trong đội đặc nhiệm Galanthus khi xưa. Sau khi tan rã, họ được điều đi công tác ở chung một thành phố. Ấy vậy mà ai nấy cũng đầu tắt mặt tối quanh năm suốt tháng, chẳng mấy khi có dịp gặp mặt.

“Đua không?” 

Ashley hất cằm về phía con đường đất đỏ phẳng lì, vắng lặng như một bình địa trải rộng bốn phương trời. Đôi mắt tinh ranh của anh như đang cười, ánh lên chút nghịch ngợm và nhiệt huyết của một thời tuổi trẻ. 40 năm về trước, vùng đất này từng là một thảo nguyên bạt ngàn gió, và đàn ngựa nơi đây vẫn còn là những sinh vật có da có thịt. Khi ấy, họ đã băng qua những triền đồi bất tận, cùng nhau ngắm ánh hoàng hôn lặn tít tắp nơi chân trời.

Xoa cái đầu sắt trơn bóng của con ngựa, Quincy bằng lòng đưa ra điều kiện:

“Được thôi. Nhưng mà ai thua thì phải phụ trách vụ này đấy...”

Vút!

Ashley đạp gót, vung dây. Lập tức, con ngựa sắt của anh ta phóng vọt đi như gió.

Quincy đã quá quen với cái kiểu khiêu chiến đầy tếu táo của người đồng đội cũ. Siết dây cương, cô thúc ngựa bật vút theo sau. Cúi người thấp sát yên, cả cô và ngựa lao như một viên đạn liên thanh cản phá mọi thứ chắn lối. Gió nóng lùa vào mái tóc đỏ rực như suối hoàng hôn, cuốn trôi tất cả vụn tro còn bám lại. Chẳng mấy chốc, con ngựa của cô đã đuổi theo Ashley sát nút.

Bất ngờ, chàng Thiếu tá ghì mạnh dây cương. Con ngựa bất kham hí lên một tràng dài rồi mới rẽ ngoặt sang cánh trái, phi về phía vách đá đựng dứng cách đó vài trăm mét. Quincy cũng không chịu thua, lập tức bẻ hướng theo sau đuôi Ashley. Cô nheo mắt giữa bụi mù cuồn cuộn, mặc cho gió nóng quất rát mặt. Lúc thì Quincy lách qua như con báo hoa săn mồi, lúc thì Ashley vượt lên như con cá trình lội ngược dòng. Chẳng ai nhường ai.

Phía trước có một tảng đá lớn nằm dưới vách núi, cũng là đích đến mà họ đã định. Thời gian còn lại không nhiều, hai con ngựa bứt tốc, song hành như đang cùng nhau tiến về đích. Nữ Cục trưởng gồng mình, mồ hôi đẫm hai gò má trắng bệch. Tiếng vó ngựa phi rầm rập như tiếng trống bùng binh trong lòng cô, dậy lên một xúc cảm vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Lại chính là thứ mà cô đã đánh mất từ lâu.

Vút! 

Cả hai con ngựa về đích cùng lúc. Quincy hãm dây cương, điều khiển nhịp thở chậm lại. Trái tim khô cằn đã bao năm không đập của cô dường như vừa sống dậy. Cô quay sang Ashley. Mồ hôi chảy ròng ướt đẫm cả ngực bộ quân phục, thế nhưng vẻ mệt nhọc chẳng là gì với nụ cười tươi rói trên môi anh. Ngay khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta bỗng chốc khựng lại một giây, như thể vừa thấy điều gì lạ kì.

“Sừng cô...” 

Chàng Thiếu tá buột miệng thốt lên.

Quincy soi mình qua miếng giáp sáng loáng của con ngựa, sững người. Trên vầng trán cao lấm tấm mồ hôi, những phức cảm từ bao giờ đã trồi lên thành hai chiếc sừng quỷ đen tuyền. Và trên khuôn mặt với làn da trắng nhợt đặc trưng của loài Đọa nhân kia, không còn biểu cảm lạnh lẽo, khắc khổ của một người lính đã trải qua hàng ngàn trận tử chiến nữa. Thay vào đó, mồ hôi như rửa trôi những sầu muộn bám dày trên lông mày cô, để lại đôi môi có chút khô nẻ vì gió nóng, đang mơ hồ nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

Xúc cảm phức tạp này được gọi là gì?

Đã từ lâu, Quincy cũng chẳng còn nhớ nữa.

Hạ khóe miệng xuống, cô lập tức thu lại hai chiếc sừng. Cầm dây cương, cô đánh cho ngựa bước tiếp, và Ashley cũng phi nước kiệu theo sau.

“Lát tôi qua gửi lại cái xác kia cho Tổ thi hành án, tiện thể tìm gặp Oswald luôn.” Chàng Thiếu tá khơi chuyện cho đỡ gượng gạo. “Cô có đi cùng không?”

“Tôi còn phải về viết báo cáo, rồi chỉ đạo hợp tác với Tổ chuyên án của cậu nữa...”

Trong thoáng chốc, Quincy mới nhận ra, suốt 20 năm ròng kể từ khi đội đặc nhiệm Galanthus tan rã, dường như cô chưa từng chủ động đi thăm bất cứ người đồng đội cũ nào thì phải...

“...Nhưng mà đi thăm Oswald một chút cũng không sao. Cũng đã ngót nghét 20 năm rồi còn gì.”

“Ừ!” Ashley gật đầu đắc chí. “Ai mà ngờ được, cái gã đao phủ khét tiếng làm lũ tử tù chỉ nghe tên thôi cũng ăn không ngon ngủ không yên lại là Oswald chứ!”

Chỉ với vài câu nói, chàng Thiếu tá đã khơi gợi lại những kí ức xưa cũ chôn sâu thăm thẳm trong tâm trí Quincy. Tổ đội bọn họ từng thề chết cùng nhau, nguyện chôn cạnh nhau. Ấy vậy mà giờ đây, mỗi người mỗi ngả. Guồng quay công việc khiến bọn họ chẳng có một khắc nghỉ ngơi nữa là gặp mặt.

“Dạo này cậu có gặp mọi người không?”

“Tổ chuyên án cũng bận ngập mặt ấy, nhưng mà có dịp là tôi đá sang chỗ mấy người khác ngay.” Người đồng đội nhắc khéo cô, đoạn cao hứng kể. “Tristia giờ đã làm việc ở đài phát thanh rồi. Còn Douglas thì vẫn bận tối mặt ở Tòa án. Thỉnh thoảng có vài vụ vướng tay anh ta thì tôi mới qua chào được một tiếng thôi.”

“Cậu vẫn nhồi mấy vụ quan trọng cho Douglas đấy hả?”

“Tất nhiên rồi. Có quan hệ với Thẩm phán Tòa án Tối cao nó phải khác chứ! Anh ta cũng là người xét xử vụ đường dây ma túy mà tổ tôi phá đấy.”

Ashley có lẽ là người đồng đội mà Quincy có nhiều cơ hội gặp mặt nhất. Một phần là vì Tổ chuyên án do anh ta phụ trách phải thường xuyên phối hợp với Cục Trị an. Một phần lại là vì chàng trai này có lẽ vẫn đang cố gắng níu giữ kí ức của những ngày xưa cũ...

Quincy hướng mắt về con đường đất đỏ cứ trải dài mãi không dứt. Cái hoang mạc chết này rộng lớn đến độ bọn họ đã cưỡi ngựa rất lâu nhưng cảnh trí vẫn chẳng hề thay đổi. Chỉ có tiếng móng ngựa phi lọc cọc trên đá sỏi và đoàn xe tang rồ ga, lại một lần nữa dấy lên trong nữ Cục trưởng những linh cảm chẳng lành.

“Đầu tiên là ma túy. Sau đó lại đến vụ ngọn đuốc trời. Về trình tự thì cũng logic đấy. Nhưng lại xảy ra đúng vào thời điểm nhạy cảm này...” 

“Ừ... Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ tưởng niệm của Đọa Đế rồi.”

Đọa Đế - người khai sinh ra Đọa Ngục, cũng chính là người cha đã khuất của tộc Đọa nhân. Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ tưởng niệm của Ngài rồi, và toàn bộ người dân đến từ khắp ngõ hẻm trên Đọa Ngục sẽ đổ về điện thờ để dâng lễ. Vấn đề ở đây chính là: càng nhiều người tụ về một chốn thì tỉ lệ tội phạm chắc chắn sẽ càng gia tăng đột biến.

“Có khi chuyến này tôi phải ra chỉ đạo thu hẹp phạm vi tổ chức mới được.”

“Cô sốt sắng thế tôi hiểu được, nhưng người dân họ không hiểu đâu.” Ashley bình tĩnh phân trần. “Năm nay lại còn là lễ tưởng niệm lần thứ 40 nữa. Nhà nào cũng treo ảnh Ngài là cô hiểu tộc mình sùng kính Ngài cỡ nào mà... Làm vậy thì dân người ta ném đá lắm.”

“Thờ kính Ngài là một chuyện, nhưng đảm bảo an ninh lại là chuyện khác.” Dù họ đang tranh luận, Quincy vẫn giữ tông giọng không đổi. “Đã là cột mốc quan trọng thì càng phải làm cho kĩ, cậu có thấy vậy không?”

Hơn ai hết, cô cũng đã quá rõ, việc tổ chức lễ tưởng niệm với quy mô nhỏ chẳng khác nào một sự bất kính đối với người cha của Đọa Ngục cả. Nhưng tình thế thù trong giặc ngoài này buộc cô và Cục Trị an phải nâng cao cảnh giác hơn bao giờ hết.

“Đến Quincy Jacqueline mà còn nói thế thì người dân chắc chắn cũng không có ý kiến gì rồi.”

“Đừng nói như thể tôi là con gái Ngài vậy chứ.”

“Tộc mình làm gì có ai không phải con cái Ngài đâu? Nhưng kể từ cái hồi còn sát cánh bên Đọa Đế, tôi đã thấy cô giống Ngài đến kì lạ rồi.” Ashley vừa nói vừa nheo mắt tầm soát cuối nơi hoang mạc phía xa xa. Họ chỉ còn cách Vương quốc Paimonia nửa giờ nữa. “Đến cả cách nói chuyện cũng giống.”

“Ashley, chúng ta đều chung một nguồn mà ra cả. Thói quen ăn uống của cậu cũng giống Ngài đấy thôi.”

“Bỏ mẹ rồi...”

Vừa nghe thấy tiếng chửi thề bật ra từ miệng Ashley, Quincy bất ngờ quay sang người đồng đội. Ánh mắt anh ta trân trân nhìn về phía đường chân trời, nơi những mái ngói đỏ lẩn khuất đang dần hiện ra dưới ánh lửa vàng giòn.

Quincy lướt mắt. Thứ cô thấy ở chốn xa xôi kia chẳng phải ảo ảnh nhiệt thường bắt gặp khi đi tuần ở cái xứ nóng bức này. Thay vào đó, một cột khói đen kịt, khét mù đang dần bốc lên từ phía khu dân cư.

Đây chắc chắn không phải một vụ cháy ngẫu nhiên. Vì điện thờ của Đọa Đế cũng đang nằm ngay giữa lòng Vương quốc Paimonia này.

“Mẹ kiếp...”

Quincy siết chặt dây cương. Xem ra linh cảm của nữ Cục trưởng giờ đây đã trở thành sự thật rồi.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

"Lúc ở trên đài hóa thân, tôi thấy xác bọn chúng đã trơ cả rồi. Không đốt nổi."

Lỗi chính tả: "hỏa" chứ không phải "hóa".
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Nó là đài hóa thân đó Bican, cái chỗ hỏa thiêu với mai táng ý
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Đúng là so với lần trước, Galanthus đúng là có cải thiện hơn rất nhiều. Văn phong đọc dễ hơn, chi tiết hơn. Câu chuyện chậm hơn. Các nhân vật được làm rõ hơn, trừ đám nhân vật phụ. Nhưng đó là sau khi tui đọc lại lần 2...

Thật sự thì ở lần đọc đầu tiên của bản remake này, tui không nắm được cái mục đích hành động của các nhân vật hay ý của chap này là gì. Nhưng lần 2, khi đọc kĩ hơn với trạng thái tỉnh táo hơn, tui mới nắm được cái cốt của chương truyện là 2 ông bà kia đang tìm hiểu tại sao ngọn đuốc trời lại nhập nhòe và phát hiện ra mấy cái xác tử tù không cháy được. Ừm... Và đó cũng có thể đó là lý do tui thấy khá là khó đọc lúc đầu. Vì tác giả mở đầu truyện bằng cảnh Quincy đang tìm hiểu tạo sao mấy cái xác không cháy. Mở đầu này quá đi sâu thẳng vào vấn đề, nói thẳng là nhảy vào giữa luôn làm tui mù mờ, không biết mình đang ở đâu. Chính do không hiểu mình đang ở đâu nên lần đầu tui đã cuống cuồng đọc tiếp để hiểu chuyện gì đang xảy ra khiến sau hồi đọc, tui vẫn không biết chương truyện đang nói cái gì. Tất nhiên, đó là ý kiến của tui sau 2 lần đọc thôi. Ý tui nói ra cũng không hẳn chê, chỉ là nếu được, tui mong muốn tác giả có thể dẫn dắt câu chuyện sao cho độc giả dễ tiếp cận hơn.

Và tui thấy có mấy câu theo tui khá là không có giá trị, không biết tác giả viết vào để cài cắm cái gì. Ví dụ:

["Đừng có đùa với lửa."
Đó là lời cảnh cáo Quincy Jacqueline đã được nghe kể từ ngày đầu bước chân vào Đọa Ngục.
Bước lên mặt thềm phủ dày một lớp tro tàn và chất đốt vón thành cục đen ngòm, Quincy hít một hơi sâu. (...)]

Giống như mở đầu bằng cái đoạn in nghiêng đó là để làm gì nhỉ... Tui thấy chả ăn khớp gì với phần sau cả. Không biết tác giả viết vậy là có ý cài cắm gì. Khi Quincy đang ngồi "test" xác và đốt thử...

Mà thôi, đây là một số ý kiến của tui. Chứ theo tui thấy, so với lần trước thì ổn hơn nhiều rồi. Nhưng, vẫn chưa đủ tốt để gọi là hay.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Đầu tiên thì rất cảm ơn bác vì đã chịu khó đọc đến lần 2 và để lại 1 cmt ở đây! Tôi muốn giải thích chút là ngay sau cuộc điều tra lại là cuộc bạo loạn, nên tôi khá là thích chọn mở đầu ở thời điểm Quincy đang đốt thử xác. Hôm qua sau khi bác nói thì tôi có suy nghĩ lại thì thấy phần mở cũng khá là đường đột và có 1 chút khó tiếp cận. Bác nói đúng lắm, và qua lời nhận xét của bác tôi thấy mình cũng nên chọn một tình huống khác để bắt đầu truyện cho độc giả dễ hiểu hơn. Nhưng tôi cũng khá ưng tình huống mở đầu hiện giờ, chọn lại xem chừng khoai phết hic
Còn về việc mở đầu bằng mấy dòng in nghiêng thì nó là cấu trúc lặp có xuất hiện ở chương 2 nữa ấy, và nó là lời nhắc nhở xuyên suốt sự kiện này để cảnh báo Quincy. Nên tôi mong nếu truyện ổn để theo dõi thì bác hãy đọc cả c2 để biết nó là gì nha hehe
Rất cảm ơn bác vì đã để lại góp ý nhé! Thật sự bác giúp đỡ tôi tất nhiều đó
Xem thêm
@Tép Cam: Có gì mong bác thông cảm. Tại thật sự dạo này đầu tui không được minh mẫn lắm nên lâu lâu nhìn cũng nhầm nhiều...

P/S: Mà thôi, đừng bê chuyện bên Slum vào, nó ấy ấy lắm, kiểu ngại ấy.
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời