"Đây là việc mày cần làm, dọn hết đống phân này ra và chuyển chúng đến chỗ trồng rau."
Gã đàn ông béo tốt với cái cổ gần như không còn tồn tại trịnh trượng ra lệnh cho Henry. Người mặc bộ đồ vải thô kệch và xấu xí như con người mình, tay cầm chiếc xẻng cũ gỉ sét như ghẻ lở. Anh nhìn về hướng miệng bể phốt to nằm cạnh cái chuồng bò bằng gỗ gỉ. Mà từ đây có thể nghe thấy nhưng âm thanh kêu la của đàn gia súc, nơi mà mình sắp phải bước xuống làm việc.
Một công việc khó khăn và bốc mùi. Và được trả rất ít tiền đến mức không ai muốn nhận làm việc này, ngoại trừ Henry, người đang rất cần tiền để sửa phần nhà bị hỏng vì cơn bão hôm trước.
"Nghe rõ chưa?!"
Gã béo gằn giọng khiến những dòng suy nghĩ đang trôi dạt trở về thực tại.
"Tao trả tiền cho mày để mày làm việc cho đàng hoàng. Đừng có mà biếng nhác. Ruộng rau của tao mà không được chăm bón thì mày cứ liệu hồn đấy."
Rồi lão ta phủi đít bỏ đi, dáng đi lắc lư như quả lê sắp rụng. Mà Henry chắc mẩm rằng lão kiểu quái gì cũng sẽ ghé tới hàng bia để kề cà đến trưa muộn với đám bợm ở đó, cắn càn đủ thứ rồi kết thúc bằng một cái đánh rắm to nhất trần đời để ai đó biết đường đuổi lão về nhà.
"Dám cá là thằng cha đó không sống nổi tới tuổi bốn mươi. Nếu gan và ruột lão không tự vỡ thì chắc cũng bị dân làng trét phân lên mặt vì cái mồm."
Henry lầm bầm, rồi lê bước tới miệng giếng phân. Nơi đang tỏa ra thứ mùi... khó diễn tả bằng lời. Một cái nồi khổng lồ với nguyên liệu từ chất thải gia cầm, con người, và có thể cả vài sinh vật xấu số không rõ danh tính.
Anh cúi đầu nhìn xuống. Một hỗn hợp màu nâu, đen, xanh rêu, trông như súp thập cẩm của địa ngục. Khí độc bốc lên làm mắt cay xè, khiến anh phải rụt cổ lại như rùa gặp phải cơn gió độc. Mặt nhăn nhúm như khỉ ăn ớt.
"Lạy trời, mong đây là kiếp nạn cuối cùng trước khi con thành anh hùng..."
Cay đắng chửi thầm trong lòng vì đã quá bồng bột nhận việc. Henry cắn răng bước xuống bên dưới để bắt đầu công việc di rời đống chất thải ra bên ngoài.
Nếu có cơ hội anh chắc chắn sẽ không chọn việc này.
Nhưng đáng tiếc, cơ hội là điều mà Henry không thể trông mong.
Sinh ra là con của một gái điếm, nên cuộc sống của anh không được tích cực cho lắm. Người ta xì xào, bàn tán đủ điều. Những điều chọc tức một đứa trẻ chưa có sự nhận thức rõ ràng về cuộc đời đầy thất vọng và buồn bã.
Nhưng, mẹ của anh bảo mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Quả thật mọi chuyện đều ổn, còn anh thì không.
Anh hốt cục phân nặng bằng cả hai bàn tay đang dần tê ran lên, cố dùng sức mà quăng nó lên bên trên mặt đất. Chất thải nhão nhoét văng tung tóe dính cả lên mái đầu đen khiến nó loe loét như một bụi gai dầu. Đôi lúc là cảm giác nhơm nhớp lăn dài trên má cùng cái mùi uế khí kinh tởm chạy thẳng lên não khiến anh buồn nôn không thôi.
Nhưng vì tiền bạc và mái nhà cần sửa, anh nhịn lại rồi tiếp tục làm công việc được giao.
Bẩn thỉu và thúi hoắc.
Không có gì hơn.
Giống như cuộc đời anh vậy.
Chẳng có gì quá đặc biệt, trôi nổi như cành cây giữa dòng chất thải đang động đậy như con vật ghê gớm kia. Mà sao lại có cây ở trong bể phốt ngay cả khi nó được xây dựng ở vùng đồng bằng chỉ toàn cỏ và cỏ?
Henry không biết.
Anh gạt cành cây ra chỗ khác khi nó trôi gần đến chỗ mình đứng.
Vì cuộc đời nhiều thứ thật lắm thứ ngẫu nhiên.
Ngẫu nhiên khi sinh ra là con của gái điếm.
Ngẫu nhiên là một người tầm thường.
Ngẫu nhiên phải làm cái công việc bẩn thỉu và uế khí này!
Càng nghĩ càng tức, Henry càng xúc mạnh tay hơn. Mạnh đến nỗi cây xẻng trong đột ngột bị gãy, cả người anh mất thăng bằng ngã nhào xuống đống chất thải nhão nhoét. Henry vùng vẫy trong hoảng loạn, mọi thứ bị xới tung lên từ chất rắn, chất lỏng hay nhão nhoét. Những tạo vật ghê gớm mà con người muốn lảng tránh cứ như một con quái vật đang kéo anh tiến về cái chết. Nó tràn qua mắt, mũi, miệng. Tất cả mọi lỗ trên cơ thể. Dạ dày anh quặn lên và nôn mửa không ngừng. Hơi thở của anh ngắt vừng và khó nhọc.
Trong cơn sợ hãi, tay anh bắt được một cái gì đó, không suy nghĩ nhiều anh vội vàng tóm chặt lấy cành cây cứu mạng. Cái cành cây nằm trôi nổi một cách ngẫu nhiên đó đã cứu cái mạng của anh thật ngẫu nhiên.
"Sau đó thì sao?"
Fizt hỏi, nhưng đồng thời cũng phải dịch mông ra xa thêm một quãng kha khá. Cụ thể là mười lăm bước chân, theo đúng khoảng cách an toàn dành cho những người vừa vật lộn trong bể phân.
Fizt trông có vẻ trưởng thành hơn Henry. Tóc cắt gọn gàng, râu ria được chăm chút như thể anh ta có cả buổi sáng chỉ để tỉa lông mặt. Khuôn mặt không đẹp trai, cũng chẳng xấu. Nói đúng ra là kiểu người mà bạn sẽ quên ngay sau năm phút nếu không có chuyện gì xảy ra. Một mẫu người tầm thường đến mức hoàn hảo. Giống y chang Henry. Có lẽ chính sự tầm thường có tổ chức này khiến hai người họ làm bạn được với nhau.
"Lão có nói gì không?" Fizt tiếp tục.
"Mày biết đấy, thằng cha đó không đi uống bia như tao tưởng."
Henry nhún vai, vẻ mặt như vừa bị đời tát cho một cái bằng xẻng gãy.
"Rồi lão quay lại, chửi tao một trận vì cái xẻng hư, rồi vin vào đó để khỏi trả cho tao một cắc nào sau cả buổi sáng lội trong phân!"
"Thế mày có đòi tiền không?" Fizt hỏi, mắt sáng lên như thể chuyện bạn mình bị bóc lột là cơ hội giải trí hiếm có.
"Tao có lý sự với lão, nhưng lão có nghe quái đâu. Tao cần hành động nhưng tao không thể làm một mình."
Henry chìa ra khuôn mặt với vài vết bầm. Fizt nhìn xong thì phá lên cười như vừa nghe chuyện hề trong quán bia. Một vài người dân trấn Crippton đi ngang qua liếc nhìn hai người, rồi lắc đầu kiểu "lại tụi nó, đúng là không làm nên trò trống gì".
"Được rồi, tao sẽ giúp mày đòi lại tiền công vụ hớt phân của mày," Fizt nói, nhổ phựt cọng cỏ lau khỏi miệng. "Nhưng mày sẽ phải giúp bọn tao trước."
"Vụ gì?"
Henry gãi đầu, linh cảm một thứ rắc rối đang bò đến như đống phân hôm nay.
"Thằng Knox, cái thằng láo toét, con lão thợ rèn Kenben lại bắt đầu chõ mồm cắn càn về lãnh chúa của chúng ta." Fizt hạ giọng nghiêm trọng. "Điều đó không thể chấp nhận được đúng không? Danh dự của một vị lãnh chúa không thể bị ô danh bởi những kẻ như Knox được."
Henry gật đầu. Ở Crippton, chửi chó, chửi mèo thì được. Nhưng dám chửi lãnh chúa thì thôi, lo chọn áo đẹp để mặc trong phiên xử sắp tới đi là vừa. mà một đứa con của thợ rèn dám làm vậy thật thì Henry thấy nể hắn ta ra mặt.
Dù chưa từng thấy mặt mũi vị quý tộc đó, nhưng chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ khiến người ta tự động cúi đầu, khép nép như gà thấy dao. Cái uy danh vô hình ấy lan khắp thôn xóm như mùi phân giữa trưa hè. Nồng nặc, dai dẳng, và không ai dám chống lại.
Thật lòng mà nói, anh chẳng biết cái mô tê gì về vị lãnh chúa đang cai trị vùng đất này. Họ nói ông ta quyền uy lắm, cao cao tại thượng, nhờ có ông ta chúng ta mới có cái ăn. Nên cứ mỗi dịp trăng tốt, trưởng trấn lại sai người đi từng nhà thu thuế với danh nghĩa là "phụng mệnh lãnh chúa", nhưng cảm giác chẳng khác gì bị lột túi bởi mấy tên cướp có giấy phép. Tại sao họ lại phải trả tiền cho những thành quả lao động do chính mình làm nên? Đối với một kẻ suốt ngày cào đất xúc phân như Henry đó quả là câu hỏi hóc búa trong muôn vàn những thắc mắc khác.
Lãnh chúa là người thế nào? Có thực sự nhờ hắn mà người dân mới có quyền được sống? Hay chỉ là một cái bóng quyền lực mà người ta dựng lên để hợp thức hóa việc vét cạn túi dân đen?
Tự hỏi là vậy, nhưng anh chỉ biết giấu kín. Vì ở cái xứ này, thắc mắc nhiều quá cũng rất dễ bị mất răng.
"Vậy... mày muốn tao cùng mày đi đấm nó hả?"
Henry ngập ngừng hỏi.
"Không, thằng ngu."
Fizt chửi.
Rồi anh ta hắng giọng, chỉnh lại dáng vẻ nghiêm túc như thể sắp nói điều gì đó vĩ đại.
"Tao không muốn bị bọn lính gác tóm cổ rồi nhốt chung chuồng với mấy thằng cởi truồng nhảy múa trong tù đâu. Mặc dù ban đầu tao cũng định làm thế thật."
"Nhưng nhờ đống phân vĩ đại của mày, mà tao đã nghĩ ra một kế hoạch hay hơn."
"Mày muốn tham gia không?"
"Nếu mày chịu giúp tao đòi lại tiền công."
Henry đáp, rồi đứng dậy khỏi bãi cỏ đang ngồi, không quên phủi lớp bụi mỏng dính trên mông.
"Chốt kèo!"
Fizt reo lên, xách cái cạp lửng lên mà sải bước đến bên cạnh bạn mình. Anh chìa tay ra định bắt tay tay Henry, nhưng lại vội rụt tay về như bị bỏng.
"Ờ, thôi, khỏi bắt tay. Tình bạn còn giữ được là quý lắm rồi."
Anh vỗ vai Henry rồi cười nói.
"Giờ thì hội quân với đám Matl thôi."
Cả hai người men theo con đường mòn hẹp chạy dọc theo hàng rào gỗ thô ráp, những thân gỗ được vót nhọn hoắt ở đầu như thể sẵn sàng xiên bất cứ kẻ nào dám thò đầu vào. Chúng được đóng sâu xuống đất. Đảm bảo an toàn cho cư dân trấn Crippton trước đủ thứ mối nguy ngoài sườn dốc, từ bọn cướp, thú hoang, cho tới hàng xóm xấu tính từ lãnh địa bên cạnh. Bên ngoài hàng rào ấy, còn có một con kênh nhỏ, không đủ sâu để chết đuối, nhưng đủ bùn lầy để khiến bất kỳ kẻ thù nào cũng phải loay hoay té ngửa.
Chẳng mất bao lâu để Henry có thể nhìn thấy hai đứa bạn còn lại trong hội bốn anh tài. Matthew, người đẹp trai nhất hội, tóc vàng với đôi mắt xanh biếc, với cái cằm đẹp chuẩn con quý tộc đang dựa tay lên tường ngôi nhà để trò chuyện với một cô thôn nữ đang ngồi may vá dưới hiên để tránh cái nắng như thiêu của mùa hè.
Còn Kart thì ngồi thu mình ở một chỗ.
"Đi thôi, Matl. Làm phiền cô nương tội nghiệp kia vậy là đủ rồi."
Fizt không cần hỏi han lễ phép gì, thẳng tay túm cổ áo thằng bạn dẻo miệng khỏi cô thôn nữ.
"Tạm biệt nàng kiều, ngày mai tôi sẽ quay lại. Mang theo cả trái tim nồng cháy này!"
Matthew vừa bị kéo lê vừa quay đầu gửi nụ hôn gió, bay lượn như bướm đến cô.
"Mày trăng hoa quá rồi đó Matl, rồi có ngày mày sẽ chết vì cái mồm đó." Fizt nhếch mép.
"Không có gì ngăn cản được tình yêu của tao tìm đến với nàng ấy."
Matthew đáp, giọng trầm lắng như thể đang đọc thơ trên nóc nhà trong đêm mưa.
"Dù có phải bước xuống hỏa ngục vì tình yêu này. Tao cũng cam lòng."
Sau đó Matthew vùng người để thoát ra khỏi vái túm cổ một cách dễ dàng.
"Trước khi mày xuống hỏa ngục thì chồng của cô ta sẽ xé xác mày trước."
Fizt mỉa mai.
"Phải không, Henry?"
"Làm ơn ngừng lôi tao vào mấy cuộc cãi nhau vô nghĩa này." Henry thở dài, anh biết kiểu gì mình cũng bị đám này lôi vào cuộc tranh cãi, và mong nó đến muộn một chút. "Chúng ta có việc quan trọng hơn, nhớ không?"
"Với cả..."
Anh nói thêm, giọng tỉnh như ruồi.
"Chồng cô ta đang ngồi tù rồi thì phải?"
"Đúng vậy! Kẻ thù của tôi tự rước họa vào thân. Định mệnh thật biết cách giúp đỡ tình yêu."
Matthew bắt đầu múa tay như thể đang đánh đàn, gảy vài nốt nhạc tưởng tượng rồi kết thúc bằng một cú cúi chào.
"Thằng đầu đất này hết thuốc chữa rồi." Fizt nhận định, liếc sang Kart, người im như tượng từ nãy giờ, mong kiếm được sự đồng tình. Đáp lại, chỉ là một cái nhún vai đầy hời hợt.
"Vậy giờ chúng ta dạy thằng ngu Knox cái miệng đi xa của nó như thế nào đây?" Matthew trở lại chủ đề chính như chưa từng diễn tuồng.
"Nói hay đấy." Fizt gật gù. "Khi nãy, nghe chuyện Henry bơi trong phân làm tao nhớ đến cái đống bên cạnh nhà thằng kia. Cái đống to vật vã ấy."
Cả bọn im lặng một lúc, rồi đồng loạt gật gù.
"Chúng mày biết rồi đó. Cái đống phân ngay cái nhà vừa quét vôi ấy mà?" Fizt nháy mắt. "Chút trang trí ô uế cho cái miệng ô uế thì quá hợp lý."
"Ý tưởng nghệ thuật đấy." Matthew vỗ tay. "Tao tham gia vụ này."
"Đốt nhà nó."
Kart lên tiếng, giọng khàn khàn đặc quánh như một lão già. Cả bọn quay phắt sang, trợn mắt. Thấy bầu không khí chùng xuống, Kart gãi đầu, đính chính.
"Ờ, ném vài cục phân cũng được."
"Còn mày thì sao, Henry?" Fizt quay người.
"Quá đủ phân cho một ngày rồi, Fizt. Tao không nghĩ mình đủ tinh thần để nhìn, chứ đừng nói là chạm vào nữa."
Henry rùng mình, ký ức đen tối về đống sền sệt kia vẫn còn nguyên mùi vị trong mũi và cổ họng.
"Chạm vào thêm lần nữa không giết mày đâu."
"Nhưng nó giết tâm hồn tao."
"Thôi nào, hãy nghĩ tới tinh thần vì đạo nghĩa! Vì danh dự của lãnh chúa chúng ta!" Fizt giơ tay như đang hiệu triệu quân sĩ, hùng hồn như thể cả đám sắp đánh trận, không phải chuẩn bị tạt phân.
"Công lý cần một cú ném chính xác!" Matthew chêm vào.
"Được rồi, tao sẽ tham gia." Henry thở dài. "Nhưng tao cần chúng mày giúp lại một tay."
"Mày muốn bọn tao giúp gì?"
Matthew hỏi.
"Anh bạn của chúng ta đây vừa bị bùng tiền hớt phân." Fizt lên tiếng hộ, giọng đầy thương cảm như đang kể chuyện bi kịch cổ đại. "Cả buổi sáng vật lộn trong địa ngục trần gian mà không nhận được xu nào."
Rồi hắn vỗ vỗ vào vai Henry một cách thân tình, suýt nữa làm anh bật ra phía trước.
"Không sao đâu." Matthew lên tiếng, tay đặt lên ngực như thề nguyện. "Bọn tao sẽ giúp mày đòi lại công bằng. Sòng phẳng như ném phân vào mặt Knox vậy."
"Ừ, đúng." Fizt gật gù. "Nhưng mà, sau khi chúng ta hoàn thành tác phẩm nghệ thuật tại tư gia của thằng ranh đó đã."
Henry nuốt nước bọt. Không biết mình vừa tham gia vào phong trào đòi công lý hay một buổi tụ họp của một đám phá hoại có chủ đích.
-0-0-0-0-
Tại một góc nào đó của đất rèn Crippton. Nơi mà tiếng của lò lửa phừng phừng và tiếng búa đốp chát của thợ rèn vang lên đều đặn như tiếng gà gáy sáng.
Trong khi dân chúng thì đang bận bịu với công việc thường ngày. Người rèn sắt, người đập đồng, người loay hoay với bánh xe bị hỏng, người khác thì cố nướng bánh mà không cháy, thì bốn thanh niên "tự cho mình là sứ giả công lý" lại đang họp kín một cuộc hội nghị đậm mùi âm mưu, hoàn toàn không chính chắn và có phần ngu xuẩn.
"Vậy khi nào bắt đầu cuộc trừng phạt đây?"
Matthew nói với sự nôn nóng thấy rõ.
"Chờ đã, chúng ta nên kiểm trả xem trong nhà có người trước không đã."
Fizt quan sát ngôi nhà gỗ mới tinh bằng cặp mắt ranh mãnh.
"Chờ gì, khi tên tội đồ đang xa đọa ở quán bia?"
"Hắn mới cưới vợ từ tuần trước rồi."
"Ôi nàng thơ tội nghiệp ấy đã lấy phải một tay cặn bã. Có lẽ ta nên giúp nàng ấy tỉnh ngộ."
Matthew nghe vậy bắt đầu líu lo.
"Nghe tốt đấy." Fizt cằn nhằn, rồi quay sang Henry giục. "Được rồi Henry, dụ cô ta ra khỏi nhà đi."
"Tại sao lại là tao?"
"Vì mày là thằng thông minh nhất đám mà."
Fizt nịnh hót.
"Tao muốn cho cô nương ấy lắng nghe mình hơn."
Matthew phản đối. Nhưng ăn phải một cú huých vào mạn sườn khiến khiến anh ta ngậm mồm lại. Còn Kart vẫn giữ im lặng.
"Làm cách nào đó để dụ cô ta đi."
Henry cảm thấy mình chẳng khác gì con cừu non tội nghiệp bị xô lên bàn thờ tế thần. Anh lúng túng chỉnh lại quần áo, dù bộ đồ vốn đã nhàu nát, lôi thôi chẳng khác gì giẻ lau lượm ngoài chợ chiều, rồi hít một hơi dài bước tới cửa căn nhà.
Phía sau, cả đám bạn thì nấp sau đống cỏ khô, trông đúng kiểu mấy tên cướp nghiệp dư. Fizt khom lưng đến mức tưởng sắp trẹo lưng, Matthew thì thấp thỏm cố rướn mắt để nhìn gắm nhan sắc của người vợ, còn Kart bất động như tượng gỗ.
Henry hắng giọng hai lần, rồi ho thêm một cái để hoàn thành nghi thức gọi là lấy khí thế kiểu dân quê. Xong xuôi, anh gõ cửa.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, và vợ của Knox với khuôn mặt ngạc nhiên hỏi:
"Có chuyện gì sao, cậu Henry?"
Henry lập tức hóa thân thành công dân kiểu mẫu của lãnh chúa, nặn ra vẻ mặt nghiêm trọng:
"Tôi vừa đi ngang qua quán bia, tình cờ thấy chồng cô đang nói không hay về lãnh chúa. Gọi ông ấy là 'tên khốn vô trách nhiệm' trước mặt bao người. Tôi nghĩ nếu ai đó không đưa anh ta về kịp, có khi lại xảy ra chuyện lớn."
Vợ Knox há hốc mồm, mặt tái xanh, tay lập tức làm dấu thánh:
"Lạy chúa lòng lành! Cảm ơn cậu vì đã báo cho tôi biết. Tôi phải đem anh ấy về ngay trước khi lính gác tống anh ấy vào tù."
Rồi không đợi Henry nói thêm nửa lời, cô quay ngoắt vào nhà, lôi áo khoác, nhét chân vào đôi guốc và chạy vèo như cơn gió, để lại Henry đứng trơ mặt giữa sân cùng cảm giác tội lỗi không nguôi.
Đứng trước căn nhà mới quét vôi của Knox bốn người bạn nhìn nhau. Bên cạnh họ là một đống phân khổng lồ nhão nhoét với cái mùi thúi hoắc không lẫn vào đâu được. Những con ruồi cứ bay vo ve cùng buổi tiệc đáng kinh tởm. Tuy vậy, đây là cây cọ vẽ hoàn hảo để trát vữa cho ngôi nhà của kẻ mà cả nhóm cho là có tội.
Henry tự hỏi mình có nên làm việc này không. Việc hùa theo đám bạn để làm những chuyện như thế này liệu có phải đúng đắn? Đã rất nhiều lần anh tự hỏi như vậy khi tham gia những chuyến phá hoại của cả đám. Nhưng trước khi kịp bất an thì Fizt đã không ngần ngại thọc tay bốc lấy một cục phân to tướng, vo vo nó như đang chơi với đất sét rồi ho to.
"Vì đất nước và lãnh chúa!"
Với sức lực của tuổi tráng niên, Fizt ném thẳng cục phân lên bức tường tráng vôi. Để lại đó một vết loang lổ đáng ghê tởm.
"Còn chờ gì nữa hỡi các chiến binh! Hãy ném đá lên bức tường thành của kẻ tội đồ đi nào!"
Matthew hét lên, bắt chước khí thế từ Fizt, đầy kịch tính như thể đang trong một trận chiến.
"Gần tốt bằng việc đốt nhà rồi."
Kart buông một câu nhận xét lạnh tanh, nhưng không hề thiếu phần châm biếm.
Dù ghê tởm và chẳng lấy gì làm tự hào, Henry cũng miễn cưỡng vơ lấy một nắm phân rồi ném lên tường, khẽ rít qua kẽ răng:
"Ăn phân đi này, thằng khốn!"
"Phải thế chứ, các chiến binh! Ném cho nhiệt tình vào!"
Fizt phấn khích hét to, khiến cả nhóm càng thêm khí thế.
"Bọn chó đẻ chúng mày đang làm cái quái gì vậy!?"
Một giọng gầm giận dữ vang lên, lẫn trong tiếng lè nhè của hơi men. Cả đám khựng lại, quay phắt ra phía đường.
Knox đang bước lảo đảo về nhà, mặt đỏ gay, mặc chiếc áo vải xanh bạc phếch, đeo đai lưng ánh bạc, tay dắt theo vợ hắn và hai người bạn trông có vẻ cũng say chẳng kém. Sự điên tiết hiện rõ trên mặt hắn và cũng phải thôi, ai mà không điên khi thấy nhà mình bị tạt đầy phân?
"Mày thấy đấy! Bọn tao chỉ đang trang trí lại nhà cho mày thôi, Knox!"
Fizt giang hai tay ra như một nghệ sĩ đang giới thiệu biếm họa.
"Giống cái cách mày từng nói vị lãnh chúa chỉ là thằng bất tài vô dụng đó. Bọn tao chỉ đang thi hành công lý mà thôi!"
Matthew phụ họa, cười hềnh hệch như thể chuyện này là trò đùa vặt vãnh.
"Con cụ chúng mày! Tao sẽ đập cho từng thằng một ra bã!"
Knox gầm lên, mắt trợn trừng, tay siết nắm đấm.
"Ngon thì nhào vô!"
Một tiếng thách thức vang lên. Và ngay sau đó – bộp! – một cú ném thẳng mặt, cục phân ấm nóng đáp trọn lên đầu Knox, khiến hắn loạng choạng lùi lại.
Hắn đưa tay lên sờ, rồi nhấc ra thứ hỗn hợp dính nhớp, nhìn nó một cách không tin nổi, rồi gầm lên:
"Bọn chó!!!"
"Chạy thôi tụi mày!"
Cả đám gần như cùng lúc, xoay người tháo chạy trong tiếng chửi rủa đằng sau và tiếng ruồi vo ve còn vọng mãi.
-0-0-0-0-
Có thể đám bạn của Henry không phải là những thanh niên kiểu mẫu gì cho cam: Phá phách, hỗn láo, bẩn tưởi, thậm chí là vô dụng trong mắt người lớn. Nhưng nếu có điều gì đó khiến anh vẫn đi cùng họ, bởi vì họ đáng tin và luôn giữ lời. Bởi ngay sau trò phá hoại tư dinh của Knox, cả nhóm đã nghiêm túc ngồi lại và lên kế hoạch đòi lại số tiền công mà Henry bị quỵt.
Một việc sai trái được giải quyết bằng một hành động còn sai trái hơn.
Thế nhưng, khi kế hoạch đã bàn xong, khi vai trò của từng người đã rõ ràng, Henry vẫn không thể hiểu nổi động lực nào khiến anh gật đầu đồng ý. Và thế là, với trái tim nhộn nhạo đầy bất an, lần đầu tiên trong đời Henry trở thành tòng phạm trong một vụ trộm cắp. Điều có thể dễ dàng khiến một kẻ dân đen như anh mọt gông trong ngục nếu bị bắt.
Vào lúc trời chìm vào màn đêm, khi gã chủ nhà phải đi ra ngoài để đi bàn công chuyện mua bán đàn gia cầm. Kart, đầy mánh khóe đã không mất quá nhiều thời gian để tìm ra cách cạy cửa sổ tầng hai nhà lão già. Với một cú đẩy nhẹ nhàng và chính xác, chốt cửa bung ra, cửa sổ mở ra kèm theo âm thanh kêu kẽo kẹt của bản lề. Bốn người nhìn nhau, gật đầu rồi lần lượt chui tọt vào bên trong theo trình tự.
Hơi thở của cả bọn quyện vào nhau, phả ra làn khói mỏng giữa không khí lành lạnh, hòa lẫn giữa lo lắng và phấn khích. Trong khoảng lặng căng thẳng ấy, Henry bất chợt nghe thấy một tiếng cười khe khẽ vang lên đâu đó sau lưng. Là Matthew, không nghi ngờ gì cái giọng khúc khích nhịn cười đến nỗi phát run ấy chẳng lẫn đi đâu được. Henry hoảng hốt, quay đầu lại trong bóng tối, rồi vội giơ ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho thằng bạn giữ im lặng.
Cả bọn hành động đúng trình tự, bài bản theo kế hoạch đã vạch ra. Matthew, người có đôi mắt tinh anh, nhận nhiệm vụ canh chừng tên chủ nhà xấu tính nếu hắn bất chợt trở về. Kart với tay nghề cạy rương lão luyện sẽ lo phần mở khóa, còn Henry và Fizt chịu trách nhiệm thu gom những gì cần lấy.
Mọi chuyện diễn ra trơn tru đến khó tin. Bất chấp những lo lắng ban đầu, cả đám nhanh chóng lần ra được phòng riêng của gã chủ nhà. Cánh cửa mỏng manh dễ dàng bị Kart mở ra, kêu lên một tiếng "cạch" khẽ đến mức chỉ người đứng sát mới nghe thấy.
Bên trong tối đen như mực. Không rõ ai là người đã mang theo túi diêm, nhưng chỉ vài giây sau, ánh lửa nhỏ từ cây đèn dầu đã bập bùng cháy lên, leo lét tỏa sáng một phần căn phòng u tối.
Trong ánh sáng lờ mờ đó, những món đồ quý giá dần hiện ra. Một chiếc tủ kính lớn, chứa đầy các bức tượng cổ đại và trông có phần hơi ghê rợn toát lên vẻ ma quái đến hút hồn. Trong đó có một bức tượng khiến Henry đặc biệt chú tâm, một bức tượng quái dị được cấu tạo nên từ một trí tưởng tượng điên loạn. Khiến anh không khỏi có chút rùng mình với sở thích sưu tập quái dị của tên chủ nhà.
Hai người còn lại nhìn quanh, thích thú với những món đĩa sứ, thìa bạc và những vật dụng mà chỉ có những quý tộc mới có quyền sở hữu. Không mất bao lâu, Henry phát hiện một chiếc rương gỗ lớn, nằm khuất sau góc tủ, nơi ánh đèn khó rọi tới.
"Mở nó ra đi, Kart. Để anh bạn Henry lấy lại những gì vốn thuộc về mình."
Kart gật đầu. Không một lời, anh quỳ xuống trước chiếc rương gỗ to tướng nằm khuất trong góc. Trong tay là bộ dụng cụ phá khóa cũ kỹ trong tay. Những ngón tay bắt đầu thao tác nhanh nhẹn, khéo léo xoay vặn, dò dẫm từng chốt khóa như đang trò chuyện bằng ngôn ngữ riêng với ổ rương.
Ổ khóa bung ra.
Kart lùi lại. Henry tiến tới. Chậm rãi mở nắp rương – trong lòng thấp thỏm.
"Chúng ta không nên làm điều này."
Nhưng trước khi kéo thêm một đoạn, Henry dừng lại việc làm sai trái lại.
"Nó thật sai trái. Chúng ta có thể bị bắt vì tội trộm cắp."
Anh nhìn gương mặt người bạn, lắc đầu.
"Henry!"
Fizt vỗ lên vai Henry. Quỳ xuống bên cạnh anh.
"Nghe tao này, chúng ta làm đến mức này là vì lời hứa với mày. Và, chúng ta không phải những kẻ trộm cắp. Chúng ta chỉ đến và lấy đi số tiền mà mày xứng đáng nhận được."
Nhưng Henry vẫn lượng lữ. Anh vẫn sợ, dù biết lấy lại tiền do công sức của mình chưa bao giờ là sai, bất kể hình thức của nó có khiến anh trông như tên tội phạm.
"Henry, mày cần số tiền đó để sửa lại mái nhà của mày." Fizt chỉ ra nguyên nhân Henry cần tiền. "Để ngôi nhà nhỏ của mày không còn bị dột trong mưa. Mày làm điều đó không chỉ vì mày, mà còn vì mẹ của mày."
Những lời đó thực sự khiến trái tim của chàng trai trẻ trở nên lay động. Cuối cùng anh thở dài và thỏa hiệp với những lý lẽ của Fizt.
Chiếc rương lại một lần nữa được mở ra. Ánh sáng từ cây đèn trên tay Kart rọi xuống, phản chiếu lên bên trong chiếc rương.
Những túi da căng phồng nằm chen nhau trong chiếc rương, ánh kim loại bên trong thật lấp lánh làm sao. Chúng tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ đến mức kỳ lạ.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim ba người đông cứng lại.
Một sự im lặng như đông đặc mọi thứ. Chỉ còn tiếng tim đập, hơi thở gấp gáp, và ánh nhìn chạm nhau trong sự mờ nhạt của ánh sáng. Sự tham lam len lỏi như làn khói mỏng, dần hiện hữu trong ánh mắt từng người. Chậm rãi, nhưng rõ ràng như một lưỡi dao được mài từ từ.
Tuy vậy, với lòng tự trọng của tuổi trẻ, dù còn nông nổi, nhưng chưa lầm lỡ. Họ kìm nén sự tham lam đó lại. Họ không đến đây để cướp bóc, không đến để trở thành những kẻ trộm. Họ đến để đòi lại.
Henry, vẫn còn một chút lưỡng lự. Đưa tay vào một trong những túi da. Những đồng bạc mát lạnh như nước suối chạm vào da thịt anh, nhưng lại nặng như đá. Anh cảm nhận được một thứ vui thú man dại lan khắp các đầu ngón tay, sự mê hoặc từ phú quý mà cả đời anh chưa từng được chạm đến.
Nhưng anh không lấy túi lớn. Không cần thiết phải như thế.
Henry chỉ nhón lấy năm đồng bạc từ năm cái túi khác nhau, mệnh giá tầm trung, vừa đủ cho những gì anh cần. Sửa mái nhà, và một chút dư thừa để cải thiện.
"Giờ thì chuồn khỏi đây thôi."
Fizt chỉ đạo, nhưng không quên dặn Kart đặt lại mọi thứ lại nguyên trạng ban đầu. Đóng lại những cửa nẻo đã mở. Cùng với nụ cười tươi trên gương mặt, bốn người chạy dưới ánh sáng của mặt trăng đang chiếu rọi nhân gian.
Đã đủ cho một ngày hôm nay. Cả bốn người bạn chia tay nhau mỗi người một nẻo đường. Lời tạm biệt tạm thời cho buổi đêm. Henry đếm số tiền có trong tay, suy nghĩ về chúng. Con đường đi về nhà thật dài mà cũng chẳng xa. Những mái nhà ở trấn Crippton lúc này đã sáng đèn. Những cặp vợ chồng ngồi bên bàn ăn cùng con cái. Rồi một người lính tuần được trang bị giáp lưới và trang bị vũ khí đi ngang qua đoạn đường, Henry với ánh mắt ái ngại nhìn người lính, anh cố lẳng đầu đi tránh phải nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi ấy. Ngay cả khi người lính đi lướt qua một đoạn xa. Anh vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh.
Chìm sâu trong sự lo sợ và sự căng thẳng đến choáng váng. Henry không còn nghe rõ được âm thanh của thế giới, cho đến khi một cú đấm giáng thẳng vào mặt khiến cái đầu anh thực sự ong ong lên với hàng tá sao trời quay vòng. Anh ngã vật ra nền đất. Chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, liên tiếp những cú đấm giáng lên người anh một cách tàn bạo.
"Thằng chó, tao đã nói sẽ dần cho chúng mày một trận ra bã mà."
Cái giọng lèm nhèm này. Dưới cái nhìn hỗn loạn và đau nhức, Henry lờ mờ nhìn thấy người đè mình ra đánh đập là Knox. Gã đã đi tìm đám Henry ngay sau khi tỉnh táo. Bây giờ, hắn trông cuồng loạn như một con thú dữ đầy hận thù và tức giận.
"Mẹ kiếp, thằng con hoang! Ai cho chúng mày cái gan mà dám ném phân lên nhà tao hả?!"
Cứ mỗi lời, là một cú đánh.
"Cái thằng không cha không dạy! Mày nghĩ mày là ai? Hả? Là ai?!"
Bị kích động bởi cơn đau và sự tức giận khi bị lăng nhục. Henry vùng vằng chống trả lại bằng những món đòn theo bản năng. Nhưng cách biệt về thể trạng khiến và kinh nghiệm, khiến việc anh làm chẳng khác nào trứng chọi đá. Chỉ bằng một cú vặn cổ tay, Knox dễ dàng khiến chàng trai mới lớn phải gào thét trong đau đớn.
"Dừng lại!"
Ai đó kéo Knox chỉ bằng một tay. Ngăn việc hành hung của gã lại.
"Thằng quái nào?!"
Hắn hung hăng gầm lên tra hỏi.
"Bình tĩnh lại nào anh bạn. Sớm tối như này, sao lại đánh người giữa đường."
Người đàn ông với chất giọng nam tính và cuốn hút hỏi Knox.
"Chuyện của mày à?"
Knox lườm quýt kẻ lạ, một gương mặt có lẽ là đến từ vùng khác.
"Không phải chuyện của tôi. Nhưng anh không nên đánh người khác giữa đường như vậy."
Người xứ lạ lý sự.
"Lính tuần có thể tóm anh vào tù đấy."
Nghe tới đây, Knox có chút hạ mình xuống, mặc dù vẫn còn chút nóng nảy còn sót lại từ hơi men nhưng lý trí của gã đã đủ tỉnh táo để suy xét thiệt hơn. Tiếng động đánh nhau và la hét vừa rồi đã thực sự gây ra sự chú ý tới vài ngôi nhà. Có thể là thêm sự chú ý của lính tuần. Nhìn lại Henry đang nằm rên rỉ dưới kia, hắn cảm thấy việc trả thù của mình như vậy là đủ.
"Hừ! May cho mày đấy thằng con hoang!"
Rồi hắn quay sang kẻ lạ. Ánh mắt mang theo sự đe dọa. Rồi Knox vội vàng bỏ đi.
"Trông có vẻ tệ."
Henry dù cảm thấy đau đến mức không muốn mở mắt, cố hé nhìn vị ân nhân. Nước da của anh trắng trẻo tràn đầy sức sống, mái tóc màu nâu sậm như thân cây với đôi mắt xanh như hồ nước. Anh ta đẹp trai đến đáng ghen tị, trái ngược hoàn toàn so với gương mặt dễ quên như Henry.
Nhận lấy cái bắt tay, Henry được kéo lên khỏi nền đất nhẹ nhàng.
"Cậu đã làm những gì để khiến người đàn ông kia tức giận đến mức đánh cậu suýt chết vậy?"
Vẫn hơi lảo đảo do chấn động, Henry nói.
"Anh là ai?"
Người xứ lạ mỉm cười đáp.
"Gustave Melkot, người xứ Sanva. Cậu có thể gọi là Gustave. Còn cậu?"
"Anh là một hiệp sĩ?"
Henry chỉ ra khi anh nhìn bộ áo giáp tinh tế mà Gustave đang mặc trên mình, bộ áo giáp đen tuyền với gia huy trám bạc là đầu của một con chim đại bàng được treo ở ngực trái. Không giống như cách trang bị thô sơ như lính canh tuần. Điều lạ là không có bất cứ món vũ khí nào trên người anh ta.
"Có thể nói là như vậy. Cậu chưa trả lời câu hỏi nào của tôi đâu."
Gustave nhắc nhở.
"Xin lỗi. Tôi là Henry. Là người ở đây. Cảm ơn anh đã cứu tôi khỏi hắn."
Khóe miệng anh chảy máu, hương vị tanh tưởi tràn trong khoang miệng. Anh quay mặt khác nhổ. Gustave thấy vậy, chỉ cười nhẹ rồi lấy ra từ bên hông chiếc khăn tay tinh xảo.
Phân vân giữa việc nhận món đồ trông đắt tiền từ Gustave không. Với cái nhìn thân thiện của anh chàng xứ Sanva, Henry tiếp nhận sự tử tế ấy. Một điều thật hiếm đối với người vừa gặp mặt.
"Vậy, cậu đã chọc giận người đàn ông đó?"
"Phải, tôi và vài người bạn đã ném phân lên ngôi nhà mới quét vôi của hắn." Henry nói, không quên giải thích. "Nhưng do hắn đã xúc phạm lãnh chúa nên hắn đáng bị như vậy."
"Mặc dù tôi không tán đồng việc xúc phạm danh dự cá nhân của người khác. Thì, ném phân lên nhà người khác cũng không phải là việc nên làm. Vậy nên cậu bị trả thù là một điều hiển nhiên."
Gustave gật gù hiểu được đầu đuôi sự tình.
"Cậu có tìm được cảm giác công lý nào khi làm việc đó không?"
Henry suy nghĩ.
"Tôi không biết. Nhưng việc xúc phạm lãnh chúa là điều nên làm ư?"
"Vậy, cậu biết tại sao người vừa rồi bất mãn với lãnh chúa không?" Gustave vuốt cằm hỏi, đáp lại là một cái lắc đầu. "Henry, trước khi cậu quyết định làm điều gì đó nên tìm hiểu nguyên nhân trước. Và nếu người đó sai thì hãy sử dụng lý lẽ để thuyết phục họ."
"Nếu như họ không chịu nghe thì sao?"
"Hành động là phương án cuối cùng. Không phải duy nhất. Nhưng hãy sử dụng nó một cách khôn khéo. Để người khác vẫn có thể tôn trọng anh ngay cả khi bị đánh. Cậu hiểu chứ?"
Để lại câu nói đó. Cả hai chia tay nhau ở ngã rẽ chia thành hai lối đi riêng biệt. Gustave chào Henry và hẹn một lần gặp lại trong tương lai. Cảm giác được tôn trọng ấy khiến trái tim Henry trào dâng sự mến mộ dành cho người đàn ông xứ Sanva.
Dù không thể hoàn toàn hiểu hết những lời lẽ đầy mang hàm ý vượt khỏi khả năng tiếp nhận của một tâm trí còn non nớt. Nhưng sự tử tế và lòng tốt thì lại thật dễ hiểu. Những điều căn bản ấy, giản dị mà sâu xa.
Và anh tự hỏi.
"Liệu mình có thể trở thành một người tuyệt vời và tử tế như vậy không?"


2 Bình luận