• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Khi trò chơi hóa hiện thực

Chương 43: Giết quách tôi đi cho xong!

2 Bình luận - Độ dài: 3,305 từ - Cập nhật:

"Kuro này." Sau một hồi lâu để bình yên quấn lấy, tôi gọi tên mọt sách. Đầu của cô nàng còn đang tựa vào vai.

Xoay sang phía cô, hai viên ngọc lục bảo trong suốt đang lẳng lặng quan sát. Chẳng khó gì, tôi vẫn có thể nhận ra sự vui vẻ và hạnh phúc đang ngự trị trong chúng. Bờ môi mọt sách nhẹ cười thật tự nhiên và thuần túy, khiến tôi khó có thể tin được con người bên cạnh mình từng có sự chán ghét thế nào cho bản thân.

Do dự giờ đã biến mất. Nó đã tan thành bụi, bị thổi bay theo những cơn gió như tàn tro của một kẻ thù bại trận. Ngay cả mái tóc đen dài của nàng mọt sách trông cũng rực rỡ hơn hẳn, như thể cô ấy được bao phủ bởi một vầng hào quang vàng óng.

"Em nghe đây." Kuro nhẹ đáp, gió lướt qua khuôn mặt và xuyên qua từng lọn tóc dài. 

Một lần, rồi lại một lần, gió nâng tóc mọt sách lên. 

Một lần, rồi lại một lần, tôi chứng kiến vết sẹo đỏ trên trán cô, dấu vết không thể xóa nhòa của quá khứ. 

"À, không. Tớ nghĩ cậu đã trả lời rồi."

Cô gái từng coi rẻ chính mình, từng tự ti và dặn vặt, giờ lại phát sáng, đắm mình trong ánh mặt trời. Đôi mắt long lanh màu lá của Kuro không còn phải lu mờ phía sau phần tóc mái. Chúng đã chính thức bước từ phía sau màn che của cánh gà lên sân khấu để trình diễn, và để thật sự chứng kiến thế giới này. 

Cô gái này không còn xiềng xích nào.

Tôi không chắc liệu mình thậm chí có đang nhìn về cùng một người. Kurokawa thời khắc này thực sự choáng ngợp.

Kuro vẫn nhìn về hướng này, chẳng nói gì thêm. Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi tôi nhìn rõ mồn một lông mi cô cong và dài đến thế nào.

Theo thiết lập, mọt sách không phải một người biết sử dụng mỹ phẩm. Bởi sau cùng mọi thứ về cô ấy đều sẽ bị che giấu và gồng gánh một mình, mọt sách chưa bao giờ quan tâm đến vẻ ngoài của mình theo hướng tích cực cả. Cho nên, tôi biết màu phớt hồng hai bên má cô đến từ chính nội tâm Kurokawa. Nét đỏ mặt ấy nằm trên nền da trắng như thể một viên kim cương đính lên nhẫn vàng, làm bật lên vẻ mong manh nhưng thuần khiết. 

Và mái tóc cô, từng được khắc lên màu đen của vô vọng và tự trách, từng ám lên bóng tối mực in, lại khiêu vũ ngoạn mục trong những làn gió mát. Ngay cả khi chúng đôi lúc chạy ra phía sau cổ và cù tôi ngứa lên, chúng không khiến tôi khó chịu. Những đứa bé con ấy đến từ nàng thủ thư. Chúng là một phần của cô. Chúng là cô. Chẳng lý do gì khiến tôi có thể chối bỏ chúng, cũng như chẳng lý do gì có thể khiến tôi chối bỏ Kurokawa được.

Tôi thề mình đã cố gắng kháng cự, nhưng vẻ đẹp từ mọt sách hút hồn tôi. Toàn bộ cơ thể cứng lại, có muốn xoay nơi khác cũng chẳng được. Thay vì gọi Kurokawa là mọt sách, gọi cô nàng là phù thùy thì đúng hơn. Cô ấy yểm bùa tôi thế này thì ai mà chịu đựng nổi cơ chứ?

Nhưng mà! Vấn đề nằm ở chỗ tôi không hề chán ghét cảm giác hiện tại! Một chút cũng không!

Chẳng một ai ở thế giới của các bạn có thể hiểu được những cảm giác mà Kurokawa phải trải qua. Hệ thống của thế giới có thể đã cấy những ký ức ngụy tạo vào Kuro và tạo dựng con người cô từ thiết lập ban đầu, nhưng chúng chỉ là ngụy tạo đối khi người khác nhìn vào thôi. Đối với tôi, với bọn tôi, những ký ức đấy là có thật. 

Có lẽ, chỉ riêng mỗi tôi khi biết được bản chất giả lập của mọi thứ là nằm giữa lằn ranh của "thật" và "ảo". Thế nhưng, đối với cô nàng mọt sách này, cô đã phải chịu đựng tất cả những gì mà hệ thống tạo ra. Kurokawa đã sống qua mọi khó khăn một mình không một ai hỗ trợ. Cô ấy thật sự đã từng khóc trong đêm, từng bật dậy vì ác mộng. 

Khi tôi nói Kurokawa xinh đẹp, bản thân thực sự nghĩ như vậy. 

Kuro là một cô gái mạnh mẽ hơn hẳn những gì vẻ ngoài mảnh khảnh yếu đuối thể hiện. Và tôi tin chắc chính cô nàng chẳng nhận ra mình mạnh mẽ hơn trong suy nghĩ nhiều như thế nào. Vẻ đẹp của nàng thủ thư tóc đen dài không chỉ đến từ bên ngoài, mà nó đến từ bên trong nữa. 

Bất giác, tay tôi chủ động chạm vào mái tóc ấy. Kurokawa không kháng cự. Thay vào đó, nàng mọt sách nhắm mắt lại như một con mèo nhỏ.

"Tớ thật sự tự hào về cậu." 

Đó là những lời thật lòng nhất mà tôi có.

"...Cảm ơn anh." Kuro thủ thỉ, nước mắt đọng lại nơi khóe mi.

Nhìn lấy cô nàng, ngực tôi thấy ấm. Kurokawa trông khác hẳn cô ấy thường ngày. Cô bình yên, nhẹ nhõm, và hạnh phúc. Tôi cũng thích cách cô níu áo của mình hòng giữ khoảng cách cả hai càng nhỏ càng tốt. 

"Nếu không có C, em có lẽ đã không tiếp tục được." Tôi cảm thấy cô níu chặt tay hơn. 

"Tớ lại không nghĩ vậy." 

Lần đầu tiên trong đời mình, tôi được chứng kiến cảnh tượng Kurokawa buông tay để gió thổi qua mái tóc của mình. Từ lúc cô gọi tên tôi, cho đến khi Kuro nhẹ nhàng thả tay xuống, trong tim tôi chưa bao giờ hồi hộp như vậy. Đó là điều mà chẳng những bản thân tôi, mà mọi Kurokawa trong bất cứ lần tái thiết lập nào đều mong muốn. Và đó lại là điều chỉ mình mọt sách mới có thể thực hiện được.

Chưa bao giờ Kurokawa tự nhiên để ai đó thấy toàn bộ gương mặt cô. Quá khứ và hiện tại đã ám ảnh nàng thủ thư quá nhiều, cả những thời khắc thức tỉnh hoặc say ngủ. Chúng khiến chính Kuro không thể đối diện được mình. Cô phủ lên mọi tấm gương, che bất cứ nơi nào có thể khiến cô nhìn thấy ảnh phản chiếu dù chỉ là nhỏ nhất. 

Cho đến khi chết, chưa một ai thấy Kurokawa. Họ chỉ thấy cơ thể cô: một lớp vỏ sứt sẹo và chắp vá.

Hôm nay, Kurokawa tự ti đã quyết định bước về phía trước.

Hôm nay, Kurokawa dằn vặt đã quyết định thay đổi.

Hôm nay, Kurokawa kiên cường đã nắm bàn tay tôi đưa ra với hai hàng lệ dài, cố gắng hết mình để tự vực dậy bản thân khỏi vực sâu tuyệt vọng.

"Người mà Kurokawa nên cảm ơn nhất là chính cậu mới phải."

Cô ấy mới là người chiến đấu số phận mình. Cô cũng là người nện nát những xiềng xích nó đeo lên. 

"C sai rồi." Mọt sách kéo cả người mình vào lòng tôi. 

Nghe vậy, tôi chỉ biết cười. Với một trái tim đã được lấp đầy, tôi tựa má vào tóc mọt sách, im lặng nghe tiếng nấc của cô. Một mùi hương ngọt ngào. Thứ mùi hương làm tâm hồn tôi trầm lại, như ánh nắng sau cơn giông dài.

"Thế chúng ta đồng ý bất đồng quan điểm nhé?" Sau một lúc, tôi gợi ý cách để đôi bên cùng có lợi. 

"Không. Em chỉ nhận một câu trả lời thôi. Đồng ý bất đồng quan điểm đại diện cho sự lười biếng."

"Giờ thì cậu hơi quá rồi đấy! Tớ lười khi nào?"

Kuro, dù đã bắt đầu khác trước, vẫn là chính mình. Hoặc cũng có thể... cô biết cả rồi, chỉ cố chấp chọn không hiểu. Tôi không phải người anh hùng trong những quyển tiểu thuyết Kurokawa từng đọc. Người anh hùng giải cứu công chúa khỏi ác long là mọt sách. Từ đầu đã là thế rồi.

"Sao cậu cứ phải ép tớ?"

Kurokawa nắm mũi tôi: "C đừng lười."

"Hừ! Ngoan cố!"

Khoan! Mũi? Tôi mọc ra thứ này lúc nào thế?!

Mọt sách cười khúc khích: "Em cũng muốn thử ích kỷ một tí xem thế nào."

Cô ấy dừng lại một chú nhìn tôi một cách dè dặt rồi tiếp tục: "Nếu C thấy không ổn..."

"Thôi! Thôi, thôi, thôi! Tôi thua cô rồi!" Tôi thở dài sườn sượt như ông chú đang đánh cờ bị gọi vợ bảo về nhà, cảm nhận thật rõ cách không khí đi xuyên qua lỗ mũi mình. "Ai bảo tôi ngày xưa cưới cô cơ chứ..."

"Ngốc!" 

Tiếng cười của mọt sách vui như tiếng nhạc, khiến tôi cũng bật cười theo. 

Tôi ước gì mình có thể khắc ghi thời phút này vào linh hồn. Đây là một khoảnh khắc kỳ diệu, xứng đáng để tôi nhớ đến cuối đời mình. Nhìn lấy Kurokawa vui vẻ như thế này, trái tim tôi nhẹ bẫng. 

Trong suốt bao nhiêu lần tái thiết lập, Kuro đã luôn sử dụng sự kiên cường làm sức mạnh, biến nó thành một lớp vỏ bọc vững chãi để bảo vệ bản thân, để tiếp tục sống trong cô độc. Một mặt, sức mạnh đấy bảo vệ cô. Mặt khác, nó đẩy Kurokawa khỏi bất cứ mối quan hệ nào khác. 

Trên thực tế, Kurokawa chưa bao giờ đưa trái tim mình cho nhân vật chính. Việc cô ấy hiến tặng cơ thể cho Han chỉ là sự tự chuộc lỗi cho những gì cô đã làm với mẹ mình. Kuro nghĩ rằng cô không đáng được yêu, và cũng biết rằng Han chưa bao giờ yêu cô. Điều đó chỉ làm sự chuộc tội đơn giản hơn cho mọt sách, bởi vì cô sẽ chẳng thể nào ép hắn ta giết mình nếu biết hắn yêu cô. Tuy nhiên, với tính cách nhu nhược dễ sai bảo, tên nhân vật chính kia là người duy nhất trong thế giới điên cuồng này chấp nhận Kurokawa là một sát nhân.

Sau cùng, có lẽ ai cũng biết kết cục. 

Kurokawa bị những mặc cảm tội lỗi nhấn chìm. 

Han Som đã có những phút giây thân mật cùng mọt sách. Nhưng đó hoàn toàn là trao đổi thể xác. Chưa một lần Kurokawa nói cô yêu hắn. Cô chỉ muốn bị xem thường và hành hạ do tội lỗi mình gây ra.

Những mặc cảm đấy sống tự do trong đầu mọt sách. Chúng gặm nhấm, ăn mòn, và sinh sôi nảy nở trong linh hồn cô, để rồi cuối cùng đẩy Kurokawa và chỗ chết. Trong tâm trí lúc bấy giờ, Kuro đã không còn lựa chọn nào nữa.

Han không được tạo ra để phá vỡ vỏ bọc Kurokawa mang. Nhưng bên trong lớp kén đấy lại là một con người khao khát được tha thứ và công nhận. Cô ấy hiện diện trong mọi người, dẫu có là thế giới này hay thế giới khác, cầu nguyện được ở tại nơi mình coi là nhà và nghỉ ngơi không lo âu. Cô cũng muốn được chăm sóc, được bảo bọc, và được chú ý.

Kurokawa không phải một nhân vật nữ chính của thế giới. 

Cô là một con người thực thụ.

Và là một con người thực thụ, chỉ duy nhất một cá nhân có thể phá hủy lớp kén dày từ bên trong. Đáng tiếc, mọt sách trong quá khứ từng thiếu rất nhiều quyết tâm để biến sức mạnh đã tạo nên lớp kén thành sức mạnh để đẩy bản thân ra ngoài. Đó cũng là lý do vì sao thời khắc Kurokawa chấp nhận đứng dậy chưa bao giờ đến. Câu chuyện kết thúc rất tệ cho mọt sách. Một bi kịch đúng nghĩa.

Nhưng lúc này đã khác. Tôi tuy không biết mình đã giúp được bao nhiêu, Kurokawa đã dám đối diện tôi mà không sợ che giấu chính mình. Những cảnh tượng trong quá khứ kia có lẽ đã cho Kuro cú thúc đẩy mà cô hằng chờ đợi. Nó như ánh sáng ở cuối đường hầm cho cô, thắp sáng lên không gian tối tăm, lạnh lẽo, và cô độc phủ lấy cô. Cô biết sẽ có người nhìn thấy nội tâm mình sau tất cả.

Cứ thế, Kurokawa cười. Âm thanh trong trẻo hạnh phúc của cô cũng là âm thanh vỡ nát của lớp vỏ. Cô đẹp rực rỡ, rạng ngời, sáng hơn cả mặt trời sau khi bước ra khỏi thế giới của mình. 

Tôi chỉ cho mọt sách thấy mình ở bên cạnh cô. Nàng thủ thư quyết định mọi chuyện còn lại.

...Có hơi chút xíu tự hào. Hơi thôi nhé!

Đóa hoa màu lục mang tên Kurokawa nở rộ, không phải từ đất mềm và ánh dương, mà từ bùn đá và sấm chớp. Cô là chú vịt con chấp nhận hình ảnh của mình phản chiếu trong hồ nước. Cô biết rằng mình khác biệt, và điều ấy không có gì sai. Nhờ vào đó, Kuro cởi bỏ tấm chắn che trước mặt của mình để nhìn thấy thế giới một cách chân thật nhất. Đồng thời, cô cũng đã sẵn sàng để chịu những thử thách mới mà nó mang lại.

Kể từ hôm nay, Kurokawa sẽ đối diện mọi người. Cô sẽ lắng nghe những cái nhìn và lời thì thầm về mình từ thế giới. Nàng thủ thư tóc đen, như những anh hùng trong truyện mà cô đọc, đã đánh bại tà thần, và sẵn sàng cho cuộc phiêu lưu tiếp theo.

Nếu đây không phải dũng cảm, tôi chẳng biết thế nào mới gọi là dũng cảm. Đối với một cô gái mang quá khứ nặng nề, mọt sách đã làm được điều tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng. 

Có người sẽ nói rằng họ mang những đau đớn trong đời nhiều hơn những gì Kuro phải chịu đựng mà chẳng hề than vãn hay gục ngã. Họ sẽ bảo rằng những thứ cô trải qua chưa bằng một góc nếu so với những gì họ trải qua. Đối với những cá nhân này, tôi chỉ xin chia buồn. Họ quá nông cạn.

Hành trình của anh hùng chưa bao giờ là về kẻ thù nào to hơn, khó khăn nào lớn hơn. Bất cứ một tác giả nào cũng có thể tìm lý do để nhân vật chính tiêu diệt đối phương trong chương một. Hành trình của một anh hùng thực sự kể về sự phát triển của họ. Câu chuyện đấy phải nói về một chặng đường sai và cải thiện.

Kurokawa đã làm vậy. Cô ấy chính là nhân vật chính trong bộ truyện của riêng mình.

"Em thật sự cảm ơn C đã ở đây. Anh không hiểu được mình quan trọng thế nào đâu." Mắt Kurokawa ngấn lệ.

"Tớ thì lại cảm ơn cậu đã đợi." Nếu không, mọi chuyện đã khác. Rất khác.

Nếu khoảnh khắc tôi chạm vào Kuro giải phóng cơ thể cô khỏi những xiềng xích vô hình. Mọt sách đã tự giải phóng linh hồn cô bằng việc để gió cuốn tóc đi. Đó là sự tự do thật sự.

Chỉ phá vỡ sự kiện của Kurokawa thôi là chưa đủ. Thứ cô ấy cần không chỉ đơn thuần là thoát khỏi sự thống trị của thế giới này, mà còn là thế giới tinh thần mọt sách nữa. Để bước ra bước đầu tiên, cô cần sự công nhận, nhưng lại là sự công nhận đến từ bên trong mình. Đối với Kurokawa, điều ấy là bất khả thi. 

Từng bất khả thi.

Qua nụ cười, tôi biết Kurokawa giờ đây đã không còn căm ghét bản thân cô nữa. Ngược lại, mọt sách nhìn về quá khứ cùng những điểm yếu của mình và ôm lấy chúng. Cô thay đổi, không phải bởi vì từ bỏ những thứ từng xảy ra, mà là chấp nhận mọi sự. 

Tôi chấp nhận Kurokawa. Cả quá khứ lẫn hiện tại.

Hôm nay...

Cô ấy cũng đã bắt đầu việc tương tự.

"Tớ rất mừng khi được thấy Kurokawa cười tươi như vậy."

"Còn em rất mừng khi được ở cạnh chồng mình."

"À, và còn việc xưng hô ấy..." 

Bọn tôi không nên hành xử như vậy trước mặt hai người kia. Laura và Rachel đúng là đã khác hẳn quá khứ, nhưng tôi dám cá cái lỗ mũi mới toanh của mình rằng họ vẫn cực kỳ nguy hiểm. Còn tôi, với tư cách người đã có bạn gái, không thể chấp nhận được chính mình.

"Ý C là sao?" Kurokawa nhìn to, mắt to tròn ngây thơ. "Em muốn ở bên cạnh C thì có gì là sai?"

Ăn gian! Kuro ăn gian! Cô ấy không thể dùng chiêu giả ngây ngô với tôi được! Tôi còn chẳng có mắt để làm điều tương tự nữa, làm sao gọi là công bằng?

Ngay cả khi trái tim tôi nhói lên khi từ chối để Kurokawa tiếp tục, tôi vẫn phải giải thích với cô nàng cho rõ. Tôi không muốn cả hai bị vùi đầu ở chốn khỉ ho cò gáy nào đâu!

"Tớ rất cảm ơn Kurokawa đã dành tình cảm cho mình. Nếu không có Laura, tớ đã chấp nhận ở cùng cậu rồi ấy chứ."

Kurokawa chẳng chút ảnh hưởng gì khi nghe tôi nói cả. Nụ cười chưa bao giờ rời khỏi cô.

Hết Rachel rồi đến Kurokawa, tôi cảm thấy việc mình từ chối họ chẳng có lấy một tác dụng gì cả. Họ không thấy buồn chút nào sao? Là tôi chắc chết đứng từ lâu rồi ấy.

"Tớ không thể bắt cá hai tay được, Kurokawa ạ. Tớ không thể làm vậy với lớp trưởng. Đúng là chúng ta đã thấy một... thế giới kỳ lạ. Nhưng đó chắc có lẽ là ảo giác thôi. Nếu cậu dính với tớ chỉ vì những ảo giác này..."

"Thế giới đấy là thật, C đừng tự dối mình làm gì. Hơn nữa, em biết C không muốn từ chối mối quan hệ này." Mọt sách nghiêng đầu. "Như anh đã nói, ai bảo trước đây anh cưới em chứ. Lời thề nguyện của cả hai, C sẽ không quên nhỉ?"

Khỉ thật...

"Em không ngại làm vợ ba đâu. Trong bí mật cũng không sao!" Kurokawa cười dịu dàng, còn tôi chẳng hiểu sao lại cảm thấy có gì đó ẩn phía sau nụ cười của cô. "Chỉ cần bên cạnh C là quá đủ cho em rồi."

"Người thứ ba? Chờ chút! Thứ hai, thứ ba hay thứ tư không phải là vấn đề! Từ khi nào tớ có vợ hai?" Tôi dừng lại một chút để bộ não quả nho phân tích kỹ hơn lời nói của Kuro. "Tớ thậm chí còn chưa có vợ cả!"

Ngay lập tức, Kurokawa vỗ tay: "Chính xác, anh chưa có vợ cả. Cho nên vị trí đấy em đăng ký trước nhé. C không nỡ lòng nào từ chối chút xíu ích kỷ này của em nhỉ?"

Đấy, các bạn xem tôi tự nhảy vào hố mọt sách đào có ngoạn mục hay không?

Laura sẽ cạo đầu tôi mất...

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

h t thấy bé này sao bao pha trầm cảm thì đúng là bé là đứa khôn nhất đám lời nói với hành động out bà gorila tóc vàng với lớp trưởng luôn
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
mọt sách trừ ngực trầm cảm ra thì còn não dùng thôi🤣
Xem thêm